Trên đường về học viện Nguyệt Linh cô nương thực sự rất kì lạ, y thi thoảng ra hiệu gì đó với An Nhiên rồi An Nhiên lại lắc đầu quay đi, y lại cứ liếc qua chỗ tôi với Thái tử điện hạ liên tục không ngừng. Tôi thấy hơi rờn rợn, ớn lạnh không ngừng suốt đường đi.
Đến Âm Linh Học viện- học viện đứng đầu của Âm Quốc, chúng tôi được tham quan mọi lớp học tại đây. Điều đặc biệt là học viện này có cách dạy tương tự như trường học tại hiện đại vô cùng văn minh. Ngưỡng mộ đất nước này ghê, không khác gì điều được nhắc đến trong sách. Tại đây còn có một phòng nhạc cụ, vào đây tôi bất ngờ hơn cả khi thấy họ đang tạo ra Dương Cầm. Tuy chưa được hoàn chỉnh như ở hiện đại nhưng đây cũng là thành tựu đáng nhắc đến rồi, trong cuốn tiểu thuyết kia Âm Quốc là ít được nhắc tới nhất nhưng không ngờ nó cũng là đất nước phát triển nhất. Nhìn thấy chiếc dương cầm đó tôi lại nhớ tới chú David, nhưng mọi thứ đã qua lâu lắm rồi. Tôi nói với Nguyệt Linh:
- Tôi mượn chiếc đàn kia được không?
Nghe vậy cô nói:
- Nếu đánh được thì huynh đánh đi!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế, đặt tay lên chiếc đàn kia. Tôi đàn bản đầu tiên tôi được học: "Chạng Vạng- Bản Trắng" bản nhạc đầy đau khổ của cuộc đời mình. Bản nhạc được mệnh danh là Lời Nguyền Thời Gian (Xem Datalian no Shoka để biết thêm) bản nhạc mà David hết sức yêu thích vì sự thần bí của nó. Tôi dùng toàn bộ cảm xúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-thu-thanh-thi-ve-than-can-cua-nhan-vat-phan-dien/726944/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.