" Cô nhận ra à?" Sở Phim Phụng gãi đầu ngại ngùng: " Vì cô giải nghệ hơn một năm rồi nên thiết nghĩ cũng bị hao mòn phần nào năng lực, có vẻ nó thật sự làm khó cô nhỉ."
" Phải." Lý Hân nói: " Nhưng lần tới đôi giày đó không còn làm khó được tôi đâu."
" Hiểu rồi hiểu rồi."
Nói xong Sở Kim Phụng lịch sự chào Lý Hân rồi mới đến chỗ các học viên của mình, đi ngang qua Dương Phong còn không quên cười nhạo một tiếng: " Tôi đã nói gì nào, mắt nhìn của anh thật kém."
Sau khi huấn luyện viên rời đi, Lý Hân mới đão mắt tìm người, đôi con ngươi lúc này vừa lướt đến Dương Phong thì dừng lại.
Hắn biểu cảm kì lạ nhìn cô không lệch một cen, giống với lúc ở phòng làm việc vậy... sởn gai ốc thật.
" Giờ Dương tổng có thể ký hợp đồng rồi chứ?" Lý Hân xoa cái vụng nhỏ, dần tiến tới: " Tôi thật\~ sự đang rất đói."
" ..."
Thấy hắn vẫn bất động như tượng đá không nhúc nhích, cô mới khươ tay trước mặt hắn: " Này, anh ngơ ra đó làm gì, hợp đồng đâu?"
Đang không tập trung thì bị Lý Hân kéo hồn từ trên mây trở về, Dương Phong sau đó mới phản ứng lại với lời nói của cô, liếc mắt ra hiệu cho Tần Vương mang hợp đồng đến: " ...À, Tôi không nghĩ cô có thể làm được thế này, hơi... không tin nổi."
" Tôi là người mẫu hạng A, hạng A đấy. Dù anh không xem tôi trình diễn thì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-khong-bi-cuon-vao-gioi-tai-phiet/2734203/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.