Chương trước
Chương sau
" Lý Đại tiểu thư à\~ cô còn định giấu diếm đến khi nào?" Du Minh than thở: " Nếu thấy tôi phiền thì hãy nói, tôi thề sẽ không đề cập về chủ đề này nữa. Nhưng không thể không lo lắng được, bác sĩ đã nói rằng nó rất nghiêm trọng."

Lý Hân đang chìm trong suy nghĩ, cô không biết nên nói thế nào vì hoàn toàn không rõ về bệnh tình của bản thân: " Vậy, bác sĩ nêu những trịu chứng gì rồi, đã biết được bao nhiêu rồi?"

" ..." Ngừng lại một lúc Du Minh mới nói tiếp: " Là gặp ác mộng, ông ấy nói bệnh đã kéo dài rất lâu rồi, có vẻ không chỉ vài năm này thôi. Khi cô không thể chịu đựng được nó, còn có thể sẽ có xu hướng tự tổn thương bản thân để thoát khỏi cơn ác mộng. Dù nói thế nào cũng rất đáng lo ngại về mặt thể chất lẫn tinh thần."

" Vậy... sao."

" Mà hình như cô ký hợp đồng với Dương Thịnh hửm?" Du Minh hỏi.

Lý Hân định đưa miếng beef steak lên miệng thì khựng lại: " Sao anh biết việc đó? chỉ vừa ký kết sáng nay thôi."

Anh cười cười nhìn ngoài cửa ra vào, nơi mà Kiều Trinh đang nói chuyện với ai đó, cô mới lập tức hiểu ra. Nguồn thông tin của anh ta chắc là Kiều Trinh rồi, làm nhiều cái không biết ai mới là người bỏ tiền thuê trợ lý luôn đó.

" Mà cô đã nhận được lịch điều trị mới chưa?" Du Minh lấy từ cặp táp của mình ra một tờ giấy đưa cho Lý Hân: " Đây. Lúc cô trở về mà Lão gia quên mất đưa nó cho cô, đúng lúc tôi vừa ngủ một giấc ở phòng dành cho khách đi ra thì lão gia nhờ tôi mang tới đó."

" Đây là..."

Thấy cô do dự cầm lấy tờ lịch khám, Du Minh nói thêm: " Mỗi tháng đến phòng khám của Lục Thiếu Giang bốn lần, mỗi tuần một lần vào thứ bảy, nhất định phải đến đều đặng."

" Nhưng mà tôi thấy ổn... không đến mức phải..."

" Phải đi." Không đợi Lý Hân kịp từ chối, anh nghiêm giọng: " Dù không biết lý do gì cô lại ký hợp đồng với Dương Thịnh nhưng nó không hề có lợi cho cô đâu, mà nếu như thứ cô muốn là chứng minh thực lực của bản thân thì sức khoẻ là quan trọng nhất."

" Cô xem, hôm qua cũng đã quá rõ ràng rồi, đột nhiên đang yên đang lành thì bị ngất xĩu, tôi còn nghe nói cô đã hoảng loạn hét lớn trong phòng ngủ, khiến ai nấy đều phải lo lắng. Nếu đến lúc trở lại sàn diễn thì liệu có bao nhiêu phần trăm rằng điều tương tự sẽ không xảy ra?"



Lý Hân nghe vậy thấy cũng có lý, cô lẩm bẩm: " Ừm, đúng thật là vậy."

" Lục Thiếu Giang là bạn tốt của tôi, thực lực không tồi đầu, tin chắc cậu ấy sẽ giúp cho căn bệnh phiền phức đó của cô biến mất ngay thôi. Chỉ là sớm hay muộn thì không biết a."

Không để ý đến Du Minh tự nói tự cười, nhưng Lý Hân ghi nhớ từng lời của anh ta, mỗi một câu đều mang lại nguồn thông tin mà cô không hề biết tới.

Là tình trạng bệnh không được nhắc đến trong tiểu thuyết nên cô có hơi bối rối khi nghe về nó.

Mà nghĩ kĩ lại, bệnh ám ảnh tâm lý này là xuất phát từ một việc đã thật sự xảy ra mà thân chủ không thể chấp nhận nổi, rồi mới dần hình thành chứng bệnh này.

Nói vậy thì giấc mơ mà cô mơ thấy khi ở Lý gia, lẽ nào là vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của cha mẹ cô?

Không sai.. chắc chắn rồi.

Lý Hân đắm chìm trong suy nghĩ, mắt dán chặt một điểm bất định, tay cầm cái nĩa chọc chọc vào đĩa beef steak của mình, làm vang lên âm thanh the thé khiến Du Minh phải khó chịu lên tiếng: " Này chị vợ, không ăn cũng đừng làm vậy chứ. Đây là nhà hàng đấy chứ không phải nhà cô đâu mà làm ồn như vậy."

" A!" Đột nhiên một giọng nói kéo cô về với thực tại, lại không hiểu anh ta nói gì mới hỏi: " Chị vợ?"

Du Minh tươi cười như không có gì để giải thích.

" Đừng gọi vậy chứ, Lưu Vân đâu có thích cậu." Lý Hân cong khoé môi thầm cười nhạo.

Nhưng anh không quá để tâm, chỉ điềm nhiên ăn phần mì ý của mình, thông thã nói: " Ai nói tôi thích ả ta, cô nghĩ xem tôi lại thích một người không mang họ Lý sao?"

Những người cùng lứa với Lý Hân chỉ có Lưu Vân và một người khác mang họ Lý nhưng hiện tại vẫn chưa được gặp mặt. Mà Lưu Vân đặt tên theo họ cha nên không mang họ Lý, người kia thì ít khi xuất hiện, trong tiểu thuyết cũng không nhắc tới nhiều. Vậy còn lại là... Lý Hạo?



Nhưng em ấy là con trai mà.

Lý Hân hoang mang hỏi: " Chẳng lẽ..."

" Phải đó phải đó." Du Minh cười đến híp mắt nói: " Nếu không vì vợ tôi thì cô nghĩ tôi cần quan tâm tới bệnh của cô sao? Tôi là sợ vợ sẽ ghét mình vì không giúp cô sớm hơn nên mới dằn vặt trong lòng, nhưng giờ thì đã giúp hết sức rồi nhé. Có thể vượt qua hay không còn tuỳ ở bản thân cô nữa."

Lý Hân bị một câu của Du Minh làm cho hoá đá toàn tập.

" Nhưng mà... Tiểu Hạo đâu có nói với tôi..."

Du Minh vui vẻ đáp lời: " Đương nhiên rồi, bởi vì em ấy không có đồng ý yêu đương với tôi a."

" Cái...!"

Vậy ra tên này chỉ đang ảo tưởng thôi?

Nhưng mà Du Minh không phải nam phụ giành giật nữ chính với Dương Phong sao? Tại sao lại đi thích Lý Hạo rồi?

Lý Hân trong đầu hiện lên ba dấu "???" lớn.

Từ lúc xuyên không, các tình huống lẫn thông tin đều không đúng với mạch truyện chút nào. Chẳng lẽ là do cô xuyên không nên đã làm đảo lộn trật tự trong tiểu thuyết... nếu thật là vậy thì gay to rồi.

Ngoài biết trước cái chết của bản thân ra thì có biết cái gì đặc biệt nữa đâu. Ngày tháng sau này phải đối phó với mọi thứ như thế nào đây...?

Lý Hân rơi vào khủng hoảng tinh thần lần đầu tiên trong cuộc đời thứ hai này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.