" Lẽ ra con nên nói phụ cha để ông nội con có thể suy nghĩ lại vấn đề này." Lưu Vũ quát tháo: " Cha là vì lo nghĩ cho tương lai của con nên đã gắng giọng khuyên ông, còn lại những ngày tiếp theo con nhất định phải khiến ông hài lòng và đưa ra phán xét cuối cùng như ta đã mong muốn, rõ chưa?"
Lưu Vân thấp thỏm, tay chân luống cuống không biết phải thế nào, đứng trước sự tức giận của cha mình cũng chỉ đành thuận ý: " ...Con, con rõ rồi ạ."
Cuộc đối thoại một chiều của Lưu Vân vốn dĩ là ở sau bếp, hoàn toàn không có người qua lại vào thời điểm đó, vậy mà Lý Minh Kiều - chị họ của cô ta lại nhìn thấy, liệu có nghe được gì không?
" Nói trúng tim đen nên im thin thít rồi nhỉ?" Lý Hạo ngã ngớn, khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân: " Bề ngoài luôn tỏ ra trong sạch, không ai nghĩ thâm tâm lại rác rưởi bốc mùi đến vậy, kinh tởm chết đi được."
" Tiểu Hạo!" Dù không còn ánh nhìn tốt đối với Lưu Vân nhưng lời em trai bây giờ thật sự quá đáng rồi, Lý Hân nhăn mày, muốn ngăn lại: " Đủ rồi, không đến mức phải nói như vậy."
" Em..." Lý Hạo giật mình, chóng tay lên thành ghế lập tức đứng dậy, cậu rất không hiểu mình đã sai ở đâu, chỉ là nhìn vẻ mặt chị hiện tại có vẻ đang rất giận, cậu không dám nói bừa nữa liền nhận lỗi: " Em không biết mình quá đáng, xin chị đừng ghét em..."
" ..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-khong-bi-cuon-vao-gioi-tai-phiet/2731507/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.