" Tiểu, tiểu thư?" Liêu Nhân bắt đầu lo sợ: " Tôi chỉ là một gia nhân sao có thể mồm mép như tiểu thư nói được ạ."
" Vậy sao?"
" Ph, phải."
Lý Hân dùng ngón tay thon mảnh che lại cánh môi yêu mị đang cong lên của mình, mí mắt hơi híp vào: " Nếu không nghe mấy lời khi nãy có khi còn nghĩ cô thật sự ngoan ngoãn thế này đấy."
" Hức!"
Ả gia nhân chột dạ, hít một hơi lạnh mà run lẩy bẩy, Đại tiểu thư đã nghe hết rồi?
Tiêu rồi tiêu rồi...
" Cảm giác khơm lưng cúi đầu như vậy thấy thế nào?"
" Tôi..." Liêu Nhân toát mồ hôi lạnh, bản thân còn không biết nên trả lời thế nào mới hài lòng Đại tiểu thư.
Lý Hân như nhìn ra suy nghĩ đó của ả: " Nói cảm giác thật sự xem nào, cô cứ co rúm người lắp bắp nói chuyện như vậy ai đó bắt gặp còn nghĩ tôi đang ức hiếp cô đó."
Liêu Nhân: Thực sự là đang ức hiếp tôi mà!
" Rất... mõi và... ức."
Chát.
Lời chưa kịp dứt đã bị Lý Hân túm lấy dây áo tạp dề kéo lên, quyết đoán giáng thẳng một bạt tay đau điến vào phần thịt mềm trên mặt.
Liêu Nhân nhất thời bị hành động này làm cho nghệt người, ôm một bên má thất thần nhìn ngũ quan tựa như điêu khắc của Đại tiểu thư không chút biến sắc.
" Đây mới chính là hạch sách."
" Chị..."
" Tiểu, tiểu thư!"
Lý Hạo cùng Thư Linh đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-khong-bi-cuon-vao-gioi-tai-phiet/2731504/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.