Chẳng bao lâu trời đã chuyển tối, sau khi ăn thức ăn do Lý Hạo nấu xong thì Lý Hân cũng trở về phòng ngủ.
Cô vắt tay lên tráng, suy nghĩ về những thứ đã diễn ra.
Có lẽ là vì luôn ở một nơi cố định và không có tiếp xúc nhiều đối với bên ngoài nên chẳng thể biết được, hoá ra bản thân trong mắt người khác vẫn luôn xấu xa như vậy...
Thật ra khi nảy cô chỉ muốn trút giận thay Thư Linh mà thôi, hoàn toàn không có ý xấu, nhưng từ lúc ả Liêu Nhân giả vờ vô tội cô lại thấy rất chướng mắt.
Hừ, đúng là phản diện làm gì cũng bị quy là xấu xa.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Hân chợt giật mình, ngày gì mà đủ thứ chuyện.
Cô nhấc máy: " Lý Phương Hân xin nghe."
" À tiểu thư, xin chào."
Giọng nói êm tai từ đầu dây bên kia truyền tới, vừa nghe đã lập tức nhận ra: " Bác sĩ Lục? Anh tìm tôi có việc gì không?"
" Thật ra hôm nay là ngày tái khám, do cô thường đến sớm nhưng bây giờ đã qua giờ đặt lịch mà vẫn chưa thấy cô nên mới gọi đến muốn nói là..."
" À ha." Lý Hân đứng phắt dậy, tay chân tất bật tìm tòi những thứ cần thiết vừa gấp gáp nói: " Tôi, tôi bây giờ sẽ đến ngay, vì hôm nay có việc nên đột nhiên lại quên mất."
Chưa kịp nói hết đã nghe tiếng "Tút" dài vang lên bên tai, Lục Thiếu Giang chỉ đành đặt máy xuống bàn, vốn định bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-xuyen-khong-bi-cuon-vao-gioi-tai-phiet/2731502/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.