Editor CO6TINY 🍀
Trần Phi Dự nhận lấy nắp lon trong tay Du Bạch, mượn ánh đèn đường chiếu vào, cẩn thận nhìn xem. Cậu quay đầu sang, cười hỏi Du Bạch: "Cái nắp lon nước giải khát này có gì đặc biệt à?"
"Không có gì đặc biệt hết." Du Bạch mắt cũng không thèm liếc qua, trả lời rất dứt khoát.
Trần Phi Dự ồ một tiếng thật dài: "Thế cậu tặng cho tôi làm gì?"
Du Bạch mím môi, không nói gì.
Trần Phi Dự nhìn Du Bạch, bật cười ra tiếng: "Mặc kệ sao cậu lại tặng cái này cho tôi, đã đưa cho tôi rồi thì giờ là của tôi nhé."
Cái nắp lon nước giải khát này có ý nghĩa đặc biệt gì với Du Bạch, Trần Phi Dự không biết, Du Bạch thật ra rất khó đưa ra đáp án -- đây là lần đầu cậu rung động trước một người, là vật chứng kiến thời điểm cậu thừa nhận tính hướng của mình, cũng là một lời hứa hẹn nhưng không nói ra thành lời.
Trẻ con mà, lúc hứa hẹn điều gì đó đều cảm thấy bản thân quá vô lực, bởi vì khi đó thật sự còn quá nhỏ, căn bản không đủ năng lực thực hiện lời hứa một cách trọn vẹn được.
Nhưng mỗi lời hứa khi ấy đều là thật lòng, không chút giả dối.
Cách kì thi cuối kỳ còn ba ngày, Trần Phi Dự cùng Du Bạch ngồi tàu cao tốc rời khỏi thành phố Nhạc.
Sếp Du vốn giao phó cho Tiểu Lý tận tay đưa Du Bạch cùng Trần Phi Dự đến nhà ga, nhưng Du Bạch lấy lí do dàn nhạc thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-voi-ten-cung-ban-cha-ua-gi-nhau/3516489/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.