Editor CO6TINY
Trần Phi Dự cùng Du Bạch ngồi ở HE đến hơn 9 giờ tối, thì bắt xe về nhà trọ bên ngoài trường.
Lúc xuống xe, Trần Phi Dự không lên trên, cậu đứng dưới đường, nói với Du Bạch: “Trở về nhớ giải hai bộ đề hôm nay nhé, đều là dạng đề kinh điển đấy, tốt nhất sắp xếp lại kiến thức của cậu đã.”
Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: “Vậy còn cậu?”
Trần Phi Dự cười nhẹ, duỗi tay phẩy cái lá rơi trên vai Du Bạch xuống: “Du ca, cảm ơn cậu hôm nay đã ở cùng tôi lâu như vậy, nhưng… Tôi bây giờ muốn ở một mình. Cậu giải bài xong, sáng mai tôi giúp cậu chữa lại.”
Du Bạch do dự trong chốc lát, trên lý trí, cậu biết nên cho Trần Phi Dự một không gian riêng, nhưng trên tình cảm, cậu lại lo cho Trần Phi Dự hơn.
Cậu ấy sẽ buồn chứ?
Nếu cậu ấy khóc thì sao?
Du Bạch thật sự không an tâm khi để Trần Phi Dự ở một mình.
“Yên tâm đi, tôi không sao đâu.” Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Du Bạch, Trần Phi Dự nắm lấy tay cậu, dùng ngón út của chính mình móc ngoéo với đối phương, “Móc ngoéo với cậu. Tôi còn đang đợi cậu đưa đến công viên giải trí mà, không được thất hứa đấy nhé.”
Du Bạch rũ mắt xuống, nương theo đèn đường nhìn về hướng ngón út của cả hai đang móc lấy nhau. Cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được, nhớ về sớm đấy.”
Trần Phi Dự giật ngón tay, gật đầu: “Ừ.”
Trần Phi Dự buông lỏng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-voi-ten-cung-ban-cha-ua-gi-nhau/3505998/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.