Bà y tá Hopkins nói, giọng rất xúc động:
- Phu nhân Welman được hưởng một lễ mai táng tuyệt đẹp.
Chị đồng nghiệp O’Brien tán thành:
- Đúng thế. Bao nhiêu là hoa! Đẹp nhất là vòng hoa huệ trắng tinh và hình cây thánh giá ghép bằng hoa trà... Đẹp thật!
Bà Hopkins thở dài, tay cầm chiếc bánh bơ. Hai nữ y tá đang ngồi trong quán giải khát “Xanh”.
Bà Hopkins lại nói:
- Tiểu thư Elinor hào phóng quá, tặng tôi cả một món quà đắt tiền, mà tôi có công gì đáng để tiểu thư tặng đâu?
Chi O’Brien gật đầu:
- Cô chủ xưa nay tính rộng rãi. Sao tôi ghét những kẻ bủn xỉn đến thế.
- Dù sao tiểu thư Elinor cũng được thừa kế một gia tài kếch xù.
Chị y tá O’Brien nói:
- Tôi đang nghĩ...
Những chị lại thôi không nói nữa. Thấy vậy bà Hopkins giục:
- Chị nghĩ sao, O’Brien?
- Tôi đang lấy làm lạ, tại sao phu nhân Welman không để lại chúc thư?
- Đúng là bà cụ đã sơ suất. Tôi nghĩ phải bắt tất cả mọi người để lại ý nguyện cuối cùng. Không thì sau khi họ qua đời, sẽ sinh ra lắm chuyện rắc rối giữa các thân nhân còn sống.
- Theo bà thì nếu phu nhân kịp viết chúc thư bà cụ sẽ chia gia tài như thế nào?
- Tôi có thể đoán được...
- Bà đoán thế nào, bà Hopkins?
- Tôi tin chắc bà cụ sẽ dành một khoản cho con Mary... con gái bác bảo vệ Gerrard ấy.
- Bà nói đúng - Chị O’Brien gật đầu. Rồi chị nói thêm - Hình như tôi đã kể bà nghe về nỗi day
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vo-toi/729555/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.