Edit:Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu Bạch
“Em nhận nhầm người rồi.” Ngô Lị Lị cười nói, “Tôi không có thói quen chạy bộ vào ban đêm.”
Ngô Tuệ há hốc mồm, “Không phải… Em không có…”
Cô thấy giáo sư đã ra ngoài, đứng sững tại chỗ hơn nửa ngày, lầm bầm lầu bầu, “Em không có nhận nhầm người mà.”
Thời điểm Trần Hạo đi ngang trêu đùa mà vỗ vai Ngô Tuệ một cái, “Này!”
Ngô Tuệ run lên, cô kinh hoảng hướng Trần Hạo hét lên, “Trần Hạo cậu làm cái gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết!”
Vẻ mặt Trần Hạo tối sầm, “Khuôn mặt tôi dọa người như vậy?”
Hắn thấy trong mắt Ngô Tuệ còn có một vòng nước mắt đảo quanh, cmn, còn bị dọa đến phát khóc.
Ngô Tuệ rất hay khóc, lúc khóc lên ai cũng không khuyên nổi, cô che miệng nức nở, cũng không biết là đang nhớ tới chuyện thương tâm, hay là thật sự bị dọa.
Sinh viên trong phòng đều nhìn Trần Hạo, hắn bị mấy người Từ Thiến đẩy qua một bên, xấu hổ không biết nói cái gì cho phải.
Phương Hiển ngồi trên ghế nhìn thấy có chút hả hê, “Cậu chọc cô ấy?”
Trần Hạo vô tội nhún vai, “Không có ”
“Trần Hạo, em đi ra đây.”
Ngô Lị Lị đứng trước cửa phòng học gọi, Trần Hạo gãi gãi đầu, mặt như tro tàn đi đến.
Trong góc phòng có một nam sinh lo lắng nhìn Ngô Tuệ đang khóc nức nở, hắn gởi cho Kỷ Thiều một tin nhắn: Ngô Tuệ gần đây làm sao vậy?
Thời điểm Kỷ Thiều nhận được tin nhắn cơ mặt co rút: Làm sao tôi biết.
Rất nhanh đã có hồi âm: Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/40060/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.