Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trong trường học vậy mà có mèo.
Nhìn bộ lông sạch sẽ, mượt mà, không giống như mèo hoang.
Ý nghĩ đầu tiên của Kỷ Thiều chính là chắc có nữ sinh nào đó lén lút nuôi, hắn bỏ nhánh cây xuống, nửa ngồi sờ sờ đầu mèo trắng, ngắt một cái lên nhúm lông màu đỏ kia.
“Con mèo này nhìn rất đẹp.”
Thôi Ngọc, “Vậy sao?”
“Ừ.” Kỷ Thiều nhếch môi, “Tôi chưa từng thấy con mèo nào có nhúm lông đỏ trên đầu.”
“Cậu có phát hiện hay không, đôi mắt của con mèo này nhìn rất giống với Nam Bùi vừa mới chuyển tới lớp mình.”
Má trái của Thôi Ngọc phồng lên một chút, y trầm mặc ngậm kẹo, kẹo là Kỷ Thiều dùng lưỡi đút cho y, y tuyệt đối không muốn bị con mèo đáng ghét này phá hỏng tâm trạng của mình.
“Ôi,” Kỷ Thiều dứt khoát ngồi xổm xuống, đem mèo trắng ôm vào trong ngực, dùng sức vuốt ve, “Thôi Ngọc, con mèo này vậy mà không sợ tôi.”
“…” Thôi Ngọc tiếp tục trầm mặc ăn kẹo.
Mèo trắng liếm liếm móng vuốt, con ngươi màu hổ phách lộ ra ý cười đắc ý.
Kỷ Thiều gãi gãi bụng mèo trắng, rất mềm mại, hắn không khỏi cảm thán, “Mèo này ấm áp hơn cậu.”
“…” Thôi Ngọc vẫn còn trầm mặc ăn kẹo.
Kỷ Thiều lôi kéo Thôi Ngọc, “Chúng ta qua bên bậc thang kia ngồi đi.”
Hắn muốn thử xem mèo trắng có đi theo hay không.
Mèo trắng kêu meo meo hai tiếng, đuổi theo Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều đi vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/2871989/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.