Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Bạch Vô Thường chủ động đi nhận lỗi, thái độ thành khẩn.
“Đại nhân, thuộc hạ có tội.”
Thôi Giác mí mắt cũng không nâng, “Tội gì?”
Bạch Vô Thường ttrong lòng lộp bộp, “Thuộc hạ lén sử dụng ý niệm của công tử.”
Đối với người khác mà nói, một ý niệm, không nằm ngoài hỉ nộ ái ố, tối đa nhất, bất quá chỉ là sống hoặc chết.
Nhưng mà, một ý niệm của Ly Sinh, có thể làm long trời lở đất.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho một đám ở Tam Giới nhớ thương.
Bạch Vô Thường nói xong, phía sau lưng đều ướt.
Đứa bé kia là năm đó gã gặp được lúc mang lão viện trưởng ở cô nhi viện đi, vốn dĩ không có giao tiếp gì, không ngờ tới chính là, đứa bé kia có thể nhìn thấy gã.
Thậm chí còn không sợ gã, gọi gã là đại ca.
Về sau lại gặp được mấy lần, mỗi lần Bạch Vô Thường đều chơi với nó trong chốc lát, nó sẽ dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn gã, đem đồ vật bảo bối nhất của mình đưa cho gã.
Không phải cái gì lớn lao, chỉ là mấy viên kẹo, có thể do để trong thời gian lâu rồi, giấy gói kẹo đều bị dính chung một chỗ.
Quỷ chỉ có thể nếm được vị chua cay, duy chỉ vị ngọt là nếm không ra.
Thời điểm Bạch Vô Thường ăn, như là đang nhai sáp, rất vô vị đấy, nhưng đứa bé kia không ngừng liếm liếm môi, cười hỏi gã có ngọt hay không.
Có lẽ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/2871985/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.