Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Tên cũng đã đặt, nhưng cái đuôi đằng sau của Kỷ Thiều vẫn còn.
“Tôi nói,” Kỷ Thiều phiền chán cau mày, “Cậu rốt cuộc có thôi đi hay chưa?”
Bình thường Thôi Ngọc đi theo hắn, có lẽ do thói quen, nên không cảm thấy có gì khác thường, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt giống với Liễu Thần, lại làm cho hắn cả người không được tự nhiên.
Thạch Sùng Nguyên không nói cái gì.
Kỷ Thiều như đang đấm vào cái gối bông.
Có một chàng trai đi ngang qua, ánh mắt nhìn Kỷ Thiều tựa như đang nhìn tên tâm thần, sau đó bước nhanh hơn, tựa hồ như sợ Kỷ Thiều đột nhiên phát bệnh.
Kỷ Thiều, “…”
Hắn thọc hai tay vào trong túi, mặt mày khuất sau vành nón, cước bộ rất nhanh, lười nói thêm một chữ nào nữa.
Gặp quỷ một tên lại một tên, Kỷ Thiều xem như đã mở mang tầm mắt.
Hồi nãy là Bạch Vô Thường, không chừng chút nữa Hắc Vô Thường, phán quan, Diêm Vương gì đó cũng có thể gặp luôn.
Hắn chỉ là một sinh viên bình thường, biết người biết ta, hiểu được chuyện nào có thể quản, chuyện nào không thể quản.
Thạch Sùng Nguyên ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời, có vài bông tuyết rơi trên mũi của y, lên lông mi của y, càng ngày càng nhiều, y cứ ngửa đầu như vậy, mặc kệ bị bông tuyết phủ kín, hòa tan, lại trước sau không có cảm giác rét lạnh.
Mấy năm trước, y gặp một ông lão, khuyên y nên ở đây chờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-van-luon-di-theo-cau/2871968/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.