Thừa Hàn Triết dù hai tay ôm lấy bả vai Trịnh Thư Mỹ vẫn run bần bật nhưng mấy lời lạnh lẽo đó hoàn hảo đánh vào da mặt vốn đã rất mỏng của Thừa Đại Thiếu gia, hắn ta nhanh chóng tách ra khỏi Trịnh Thư Mỹ, lại như luyến tiếc mà nhìn lấy bả vai nhỏ bé gầy gò kia
Tia lí trí cuối cùng cũng giúp Thừa Hàn Triết không làm điều quá giới hạn, hắn ta vừa ấm ức vì câu nói của Trịnh Thư Mỹ, vừa ngạc nhiên vì Trịnh Thư Mỹ lại bình thản vì hắn ta sợ sấm, và không thể không nói đến sự xấu hổ chạy dọc từ sống lưng lên đến đỉnh đầu
Thừa Hàn Triết chẳng biết nên làm gì, nói gì cho đúng, cuối cùng hắn ta chỉ kịp lướt mắt qua chú mèo Trịnh Thư Mỹ vẫn ôm khư khư trong tay, và chiếc vòng cổ ẩn hiện trên người nó khiến hắn khó chịu mãi không thôi
Cuối cùng hắn ta cũng chọn không hỏi, cầm cây dù lăn lóc trên đất lên, lắp bắp chỉ vào Trịnh Thư Mỹ hâm doạ bằng gương mặt vẫn chưa có tia máu nào xuất hiện
“Chuyện…chuyện hôm nay…cô tốt nhất là quên đi”
Trịnh Thư Mỹ thở dài, tay lại vỗ vỗ chú mèo đã ngủ ngoan trong tay mình
“Không cần Thừa Đại Thiếu gia nhắc nhở, tiểu nhân biết thân phận của mình mà”
“Cô…cô…hừ..” Thừa Hàn Triết nói đến đó thì quay ngoắt bung dù bỏ đi trong mưa
Trịnh Thư Mỹ còn xấu xa nói vọng theo bóng dáng thiếu niên dù đi trong màn mưa lạnh lẽo vẫn có thể nhìn ra cỗ hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-vai-ac-nhung-trong-sinh-thanh-vai-chinh/2935041/chuong-21.html