Cùng với sự trợ giúp của Giang Hạo mà gian hàng bán hoa của tôi mới khai trương sớm được ở quảng trường.
Tôi háo hức chào đón khách hàng với nụ cười tươi luôn ở trên môi, nhưng Giang Hạo thì lại đứng đằng sau tôi khoanh tay và làm cái vẻ mặt lạnh lùng khiến cho các cô gái muốn mua hoa sợ hãi.
Sau khi Giang Hạo “thành công” làm một cô bé nhút nhát khác sợ hãi đến nỗi bỏ đi, tôi liền dẹp nụ cười hiền qua một bên rồi trừng mắt nhìn anh “Anh đang làm cái trò gì vậy?!”
“Đứng.”
Tôi: …
Tôi: “Vậy cái thái độ này của anh là sao?”
Giang Hạo “Ở đây chán quá.”
Tôi chỉ biết câm nín.
Đúng lúc này thì trời đột nhiên đổ mưa, các gian hàng xung quanh tôi cũng đang vội vã dọn dẹp để đổi chỗ bán.
Hôm nay bán không được bao nhiêu hoa nên tôi cũng chẳng còn hứng thú đổi chỗ bán.
Tôi ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, giọng điệu chán nản rõ ràng “Thôi dẹp đi, em sẽ nói với chị họ là em không giỏi bán hoa…”
Vừa mới xong thì tay tôi đột nhiên bị giữ chặt lấy.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ những ngón tay mảnh khảnh của Giang Hạo làm tôi có chút sững sờ, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt trách móc của anh.
“Em không được dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”
Tôi bắt đầu nổi đoá lên “Thì sao? Còn không phải nhờ anh đuổi hết khách đi sao?”
Anh ấy liếc tôi một cái rồi lạnh nhạt nói “Chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-sep-cu-tro-thanh-ban-cung-nha/2559389/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.