Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 55 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau
Tiếng chuông vang lên, vào tiết học rồi. Tiếp đến là đến giờ nghỉ trưa của trường. Một bạn nữ ngồi kế bên tôi giọng thầm thì mà nói: “ Ánh mau lên cfs trường đi, mọi người đang thảo luận câu kìa” Không đợi tôi lấy điện thoại kiểm tra thì cô bạn này đã đưa điện thoại của mình đến trước mặt tôi và nói: “ Nhìn xem đoạn video này được mọi người hưởng ứng quá trời luôn, cậu xem bình luận này” Tôi lướt nhìn một chút, đa số toàn là lời khen hoặc hỏi người đánh đàn là ai, lớp nào. Có một bình luận khiến tôi chú ý, đó là hỏi người đứng kế bên tôi là ai. Tôi vốn tưởng video ấy sẽ quay hết toàn bộ cả tôi và Nguyễn Nam Phong nhưng mà Lan Thanh chỉ chủ tâm vào quay góc hẹp thành ra cả người Nguyễn Nam Phong chỉ quay được một nữa, không thấy mặt cậu ấy. Cô bạn thấy vậy cũng tò mò mà hỏi tôi: “ Đó là ai vậy Lưu Ánh “ “ Là lớp trưởng, chúng tớ đến mượn đàn nhà cậu ấy thôi.” Cô bạn đấy có chút ngạc nhiên, sau đó chỉ cười cười không nói gì thêm mà về chỗ mình ngồi. Tôi thấy cô ấy đang hì hục soạn tin gì đấy mà cười tủm tỉm. Tôi và Nguyễn Nam Phong đã xin nghỉ vài ngày ở trung tâm luyện thi do đó, hôm nay tan học chúng tôi đến nhà cậu ấy để luyện tập luôn. Cô giúp việc ở nhà cậu ấy vô cùng hiếu khách mà mời chúng tôi dùng bữa, vốn đã ra sức từ chối nhưng cô ấy quá nhiệt tình nên chúng tôi cũng không từ chối được nữa. Chúng tôi luyện tập một tiếng sau đó tạm biệt Nguyễn Nam Phong mà ra về, cậu ấy định tiễn chúng tôi đến trạm xe buýt nhưng chúng tôi từ chối. Trên đường đi về cùng, Lan Thanh có xin lỗi tôi về đoạn video mà cô đăng, tôi xua tay và nói không để bụng chuyện đó. Cô ấy ríu rít cảm ơn vì tôi không giận cô ấy vì chuyện đó. Tôi và Lan Thanh từ biệt nhau khi đã đi qua hai trạm xe. Vốn cứ tưởng sẽ không cần thấy mặt của Nguyễn Minh Tề nữa vậy mà lần này lại thấy cậu ta đứng trước cổng nhà tôi. Tôi liếc mắt nhìn sau đó thì đi ngang qua cậu ta, câu ta nhanh chóng đuổi theo nắm lấy tay tôi để ngăn tôi dừng lại: “ Chúng ta nói chuyện đi” Tôi giật tay ra mà nói: “ Tôi và cậu không có chuyện gì nói” “ Tôi thấy đoạn video đó rồi, người đứng kế bên cô là ai vậy ?” “ Chuyện này liên quan đến cậu sao?” “ Lỡ kẻ đó là người xấu thì sao, tôi chỉ có chút lo lắng cho cô thôi “ “ Nguyễn Minh Tề, lúc trước tôi đã nói rõ rồi mà. Chúng ta hiện tại không có quan hệ gì cả, cậu đây lấy tư cách gì mà quản tôi kết bạn với ai.” Cậu ta có chút tức giận mà nhìn tôi: “ Mẹ kiếp, Lưu Ánh chuyện lúc trước tôi đã xin lỗi cô rồi vậy mà vẫn cô vẫn còn để tâm đến nó sao! “ “ Nhi nói không sai, con người cô đúng thật là ích kỷ mà, kẻ đó chính là bạn trai cô đúng không!” Biểu cảm tôi thờ ờ nhìn cậu ta như kiểu nhìn một con chó đang phát điên vậy, nhưng dù chó phát điên thì sẽ cắn người nên cần phải dạy dỗ nó lại. Do đó tôi đành cho cậu ta một cái tát thật mạnh để cậu ta tỉnh táo lại lần nữa. “ Tỉnh chưa?” Má đau rát khiến thần trí cậu ta có chút chậm chạp, chỉ đưa mắt nhìn tôi. Tôi cười khẩy cậu ta: “ Nguyễn Minh Tề, cậu như một con chó của Cao Ái Nhi vậy, nhìn thật thảm hại” “ Suốt ngày chỉ đi theo Trần Thiên Thành và Cao Ái Nhi, cậu chã khác gì cái đuôi của bọn họ cả.” Cậu ta nhìn tôi có chút phẫn uất vì câu nói đấy nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nó, cậu ta nói: “ Tôi với bọn họ là bạn” “ Đúng vậy, cậu và bọn họ là bạn với tôi thì là người lạ” “ Lưu Ánh tại sao cô lại luôn muốn mối quan hệ của chúng ta trở. ||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm ||||| nên tồi tệ vậy ” “ Nếu mẹ tôi biết quan hệ chúng ta thế này bà ấy sẽ buồn, lẽ nào cô muốn bà ấy buồn sao “ Tôi cười thầm trong lòng, tên này vậy mà còn lấy chiêu bài đạo đức ra trói buộc tôi. Một tên nam phụ vậy mà chỉ vài ba câu của nữ chính có thể khiến cậu ta tìm mọi cách để lôi kéo chấp nhận quay lại làm bạn với Cao Ái Nhi à. Đúng là trò cười mà.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 55 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau