Ngày hôm sau, khi học xong thì tôi và Lan Thanh cùng với 
Nguyễn Nam Phong đến nhà cậu ta. Ước tính từ trường đến nhà cậu ấy cúng tôi phải 
qua hai trạm xe buýt mà đến, nhà cậu ấy xa như vậy mà lần trước lại đưa tôi trở 
về nhà. Cậu nhóc này đúng là ra dáng nam nhi mà. 
Đến trạm cuối cùng, đi thêm vài bước nữa thì chúng tôi đến 
nhà cậu ây. 
Lan Thanh có chút bất ngờ với căn nhà đầy xa hoa, rộng rãi, 
thoáng mát không những vậy còn có người hầu làm việc trong nhà. 
Lan Thanh lắp bắp mà quay sang nói với Nguyễn Nam Phong: 
“ Lớp trưởng cậu đây là đại thiếu gia sao!” 
Nguyễn Nam Phong bình thản mà đáp: 
“ Không đến mức vậy, mọi thứ đều bình thường mà” 
Tôi tự hỏi liệu thằng nhóc này nói hai chữ bình thường từ 
trong miệng vậy sao có thể bình thản như vậy. Nhìn kiến trúc ngôi nhà cũng hiểu 
cậu ta giàu đến mức nào rồi, nhưng dù vậy mà không kiêu chỉ khiêm tốn mà nói với 
Lan Thanh. 
Nguyễn Nam Phong nói: 
“ Đàn ở trên lầu, các cậu đi theo tôi “ 
Tôi và Lan Thanh đi theo, mỗi bước đi Lan Thanh đi vô cùng cẩn 
trọng cứ như là sợ sẽ làm hư sàn nhà của Nguyễn Nam Phong vậy. 
Nguyễn Nam Phong đưa chúng tôi đến một căn phòng, đó chính 
là nơi đàn piano được đặt ở đó. Trong này có một số chiếc cúp, bằng khen được 
treo trên tường, Lan Thanh nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3494357/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.