Reng reng. Tiếng chuông tan trưởng reo lên, ngày học hôm nay đã kết thúc.
Lan Thanh lại rủ tôi cùng nhau ra về, tôi từ chối cô ấy và nói phải đến trung tâm ôn thi. Cô ấy cũng không kì kèo gì thêm chỉ vẫy tay chào tạm biệt tôi và ra về.
" Đi chung không?" Nguyễn Nam Phong bước đến hỏi tôi.
" Được " Tôi đồng ý.
Lưu Ánh và Nguyễn Nam Phong đều học tại cùng một trung tâm, khóa ôn luyện thi của hai người cũng như nhau. Hai học sinh giỏi cùng học chung một trung tâm nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng khủng bố rồi.
Chúng tôi kiểm tra lớp sau đó tắt điện, đóng cửa phòng học và cùng nhau rời khỏi lớp.
Mặc dù là bạn bè cùng lớp nhưng Nguyễn Nam Phong lại vô kiệm lời, suốt chặng đường đến trung tâm ôn luyện cậu ta đều không nói chuyện với tôi. Đôi lúc tôi hỏi vài câu cậu ta cũng như lẽ thường mà đáp lại. Ai nhìn vào cũng đều cho là cậu ta vô cùng nhạt nhẽo, nhưng tôi lại cảm thấy không phải như vậy, có lẽ cậu ấy sợ giao tiếp chăng hay là kiểu người hướng nội hoặc cũng có thể là kiểu người giả vờ lạnh lùng. Những cái này đều là tối hôm qua tôi tò mò mà lấy di động của nguyên chủ lên xem, xã hội mạng cũng đang dạo này đề cập đến chứng ngại giao tiếp của thanh thiếu niên.
Đến trung tâm rồi, chúng tôi vào lớp học giáo viên nhìn chúng tôi cười niềm nở. Tiếp đến chính là y như đi học vậy, làm đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nhan-vat-phan-dien-ket-hon-voi-nhau-sao-/3470645/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.