Chương 37
Sau khi nói chuyện xong với Diệp Lam, Lộ Kiều vừa đi vừa ngoái đầu lại, bước chân do dự, rụt rè tiến đến bên cạnh Yến Khâu, nhưng lại chẳng dám nhìn anh lấy một cái.
Yến Khâu nhìn chằm chằm vào cậu, bỗng nói một câu: “Diệp Lam bốn mươi hai tuổi rồi.”
Lộ Kiều ngớ người, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hả? Em tưởng anh ấy cỡ tuổi anh chứ!”
“….” Yến Khâu bình tĩnh nhấn mạnh, “Anh ta bốn mươi hai tuổi.”
“…” Lộ Kiều im lặng — thì ra Diệp Lam giữ dáng tốt thật đấy.
Yến Khâu lại nói tiếp: “Anh ta đã có vợ rồi.”
“... Em biết mà!” Lộ Kiều không hiểu sao Yến Khâu lại tự nhiên nhắc chuyện này, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thấy cậu vẫn còn lơ đãng, Yến Khâu khẽ nhíu mày, đưa tay nâng cằm cậu lên, dò hỏi:
“Em đỏ mặt cái gì?”
Lộ Kiều sững lại, lúc này mới hiểu Yến Khâu đang nghĩ gì.
Cái tên này… hiểu lầm rằng cậu đỏ mặt là vì Diệp Lam sao?
Lộ Kiều vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, khẽ nói:
“Không phải đâu, không liên quan gì đến anh ấy. Là anh ấy nói với em một chuyện… liên quan đến anh.”
Sắc mặt Yến Khâu dịu xuống đôi chút, bình thản gật đầu chào Diệp Lam – người đang mỉm cười nhìn họ từ xa – rồi xoay người dắt Lộ Kiều lên phi thuyền, hỏi: “Chuyện gì?”
“...” Lộ Kiều liếc mắt nhìn quanh, ấp úng: “Không nói cho anh biết đâu.”
Có giết cậu cũng không khai với Yến Khâu được.
“g*** h*p” gì đó… thật b**n th**, lại còn ám muội quá!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nguyen-soai-de-quoc-bi-dinh-chat-vao-nhau-roi/4680755/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.