Hai người về đến nhà rồi cùng tắm một lượt thật hòa thuận. Lộ Kiều hài lòng với thái độ điềm tĩnh của Yến Khâu, tắm xong thì bắt đầu thu xếp va li của mình.
Kể từ khi cậu và Yến Khâu bị khóa với nhau, Yến Khâu đã dành nửa ngăn tủ quần áo cho cậu; Lộ Kiều mang theo vài bộ đồ, Yến Khâu cũng lén bỏ thêm vài bộ vào. Giờ đây Lộ Kiều chính thức chuyển đến ở hẳn, nửa ngăn tủ ấy sẽ được lấp đầy hoàn toàn.
Nhưng nói là “chuyển đến” cho oai thôi — thực ra khi Lộ Kiều chính thức vào quân bộ thì cậu sẽ ở hẳn doanh trại, Yến Khâu cũng vậy; tính ra họ ở nhà họ Yến tối đa chỉ còn được hơn nửa tháng nữa.
Lộ Kiều lôi ra chiếc mũ thực tế ảo, nghĩ lại đó là món quà Yến Khâu lén tặng cậu, lòng thấy bồi hồi ấm áp.
Bất chợt Yến Khâu để ý thấy ở đáy tủ có một cuộn len đen, hỏi: “Dạo này có đan đồ à?”
Lộ Kiều giật mình, phản xạ đưa tay “bụp” che lấy cuộn len!
Yến Khâu nhìn cậu im lặng, còn Lộ Kiều thì đổ mồ hôi lạnh.
…Giấu vất vả cả mấy bữa, cuối cùng vẫn bị Yến Khâu phát hiện dễ như trở bàn tay! Thật thảm hại!
Lộ Kiều bĩu môi, hơi hổ thẹn kéo tay ra, ấp úng: “Là… làm cho anh…”
“Làm cho anh?” Yến Khâu hơi ngạc nhiên.
Lộ Kiều gật đầu, liền lôi cả mảnh vải bán thành phẩm ra. Chiếc áo len vẫn còn thiếu một chút là xong, màu đen tuyền, tỏ ra rất mềm mại; dù chưa thêu hoa văn, khâu dệt rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nguyen-soai-de-quoc-bi-dinh-chat-vao-nhau-roi/4680754/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.