Yêu…
Chữ đó khẽ rơi lên trái tim cậu, khiến tim Lộ Kiều cũng hơi rung lên.
Cậu nhớ tới lúc trước Tống Duyệt vô tình bàn với cậu, kiểu người như Yến Khâu khi thích một ai đó thì sẽ thế nào? Vẫn giữ vẻ lãnh đạm như trước sao? Hay sẽ thay đổi?
Nếu thay đổi, anh sẽ thành bộ dạng gì?
Ở khoảnh khắc này, Yến Khâu như vậy đang đứng sau lưng cậu, Yến Khâu như vậy… vì cậu mà sinh ra.
“Lộ Kiều,” Yến Khâu nhẹ giọng nói, “quay người lại nhìn anh đi.”
Lộ Kiều thấy gân ở cổ họng mình cử động.
Cậu nóng đến đổ cả mồ hôi, cứ như bây giờ không phải là mùa đông nữa mà là mùa hè nóng nhất.
Trước đây cậu từng được mấy cô gái tỏ tình nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống như lúc này.
Lộ Kiều cúi mặt, vặn vặn mấy đầu ngón tay, cuối cùng hít sâu hai lần, từng chút từng chút quay người, ngẩng lên nhìn về phía Yến Khâu.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu nóng rực, đôi mắt đen ấy chỉ phản chiếu một mình cậu.
Lộ Kiều mím môi, ôm chặt đầu gối, thu mình lại.
Cậu cũng biết, đã nói tới mức này rồi, cậu không còn đường nào để trốn. Dù có ngại, cậu cũng phải đối mặt với tình huống hiện tại.
Vậy là cậu vừa hé môi, nhỏ giọng: “Khi, khi nào bắt đầu…?”
Thấy cậu cuối cùng cũng lên tiếng, Yến Khâu mỉm cười, anh quỳ xuống một gối, nói chậm: “Cụ thể khi nào anh cũng không rõ, chỉ là sau khi đi quân bộ, nghĩ tới sẽ có một thời gian dài không gặp được em thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nguyen-soai-de-quoc-bi-dinh-chat-vao-nhau-roi/4680751/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.