Thời gian trôi qua cũng thực nhanh chóng, mới đó mà đã sắp hết tháng năm. Những ngày Tạ Vũ còn ở lại đây không nhiều nữa, nhưng anh cũng không dành được bao nhiêu thời gian cho Tiểu Nam, sớm tối đều lo chuyện tốt nghiệp. Cô biết anh bận rộn, không một câu than thở mà luôn thông cảm cho anh.
Những chuyện kiểu này Tiểu Nam sớm sẽ nếm trải, cô cần phải đồng cảm cho Tạ Vũ. Dù cho trong lòng có nhớ nhung thế nào, có bận tâm đến chuyện anh đi du học ra sao thì bề ngoài cô vẫn luôn tỏ ra bình thản, giống như không hề vướng bận.
Nghĩ đến khoảng thời gian sau này không còn thấy bạn trai mỗi ngày, muốn gặp chỉ có thể qua màn hình điện thoại có cô gái nào cam lòng, nhưng Tiểu Nam luôn ủng hộ sự lựa chọn của anh.
Cô tin rằng, tình yêu đủ lớn thì khoảng cách địa lý hay khác biệt giờ giấc cũng không làm khó được họ.
Anh đi rồi anh cũng sẽ về, đến lúc đó bọn họ sẽ bên nhau lâu dài, không gì ngăn cách được.
Đầu hè trời đã nắng gắt, ánh nắng tinh nghịch nhuộm cả khuôn viên đại học A một màu vàng rực rỡ khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu.
Buổi chiều Tiểu Nam có ca dạy thêm ở nhà Văn Nguyệt. Làm gia sư cho hai đứa trẻ được gần một năm, cô thấy được khả năng giao tiếp của chúng ngày càng thông thạo hơn, trong lòng cũng có cảm giác thành tựu. Chính bản thân cô nhờ vào việc dạy thêm mà tiếng Pháp tiến bộ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3483774/chuong-120.html