Tiểu Nam vừa bước vào quán café đã trông thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở một bàn sát cửa kính, vừa nhấm nháp ly trà vải vừa ngó ra trông khung cảnh bên ngoài.
Tính ra Tiểu Du bây giờ cũng đã học trung học, là một thiếu nữ rồi. Mấy năm không gặp, ngoại hình Tiểu Du thay đổi khá nhiều nhưng cô vẫn nhận ra.
Dù sao đó cũng là em gái cô, dù có khác đi như thế nào cô vẫn có cách để nhận ra. Chỉ là, khuôn mặt non nớt kia càng lớn lại càng có nhiều nét giống người phụ nữ đó.
Cô bước đến trước mặt Tiểu Du, bình thản ngồi xuống ghế.
Người ngồi đối diện thấy có cô gái nhìn có chút lạ cũng có chút quen ngồi xuống cùng bàn với mình thì hơi ngạc nhiên, nhìn chăm chăm một lúc mới reo lên,
“Chị! Mới mấy năm không gặp chị mà em suýt không nhận ra luôn đó! Chị thay đổi nhiều quá mà.”
Trong trí nhớ của Tiểu Du, chị của cô là người sống rất khép kín, luôn trung thành với chiếc kính cận tròn và kiểu tóc đuôi ngựa đặc trưng.
Người trước mắt lại mỹ lệ hơn hẳn, mái tóc dài buông xõa cùng khuôn mặt được trang điểm nhẹ, so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Trái với sự vui mừng sau khi gặp lại chị của Tiểu Du, Tiểu Nam từ đầu đến giờ vẫn luôn không hề cười, thần sắc cực kỳ ảm đạm.
Mặc cho em gái luôn miệng kể rất nhiều về cuộc sống ở nước ngoài, cô cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện rồi lại chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3075606/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.