Khoảnh khắc hiện tại không chân thực chút nào. Tạ Vũ đứng trước mặt cô, còn đưa khăn của anh cho cô lau nước mắt nữa.
Tiểu Nam cảm thấy bản thân đang nằm mơ rồi. Cô đúng là thích Tạ Vũ, nhưng cô và anh trước giờ chưa từng chính thức làm quen, thực sự là người lạ không hề quen biết.
Cô mấp máy môi “Cảm ơn.”
Anh nhìn cô, trên khuôn mặt kia thoáng hiện nét cười “Thì ra là em sao? Chúng ta từng gặp nhau rồi đó, em có nhớ không?”
Chúng ta từng gặp nhau? Đương nhiên là Tiểu Nam biết. Cô và anh từng gặp nhau không chỉ một lần, nhưng cô không biết được lần gặp nhau trong ký ức của anh là lúc nào.
Mấy lần ở thư viện thành phố, anh đều thản nhiên lướt qua cô, ngay cả khi cô trả thẻ sinh viên anh cũng không nhìn cô một cái mà rời đi nhanh chóng.
“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Ở lễ hội của trường, lúc em đang nghe về câu lạc bộ tranh biện. Em không nhớ sao?”
Thì ra anh vẫn còn nhớ mình từng gặp cô lúc đó. Tiểu Nam đứng ngẩn ngơ nghĩ suy, không biết bản thân nên vui hay buồn.
Cô nên vui chứ, vì anh đã nhận ra cô, chứng tỏ rằng cô đã nằm ở một phần nào đó trong tâm trí anh, dù phần đó rất nhỏ, nhỏ đến mức người ta cảm thấy chạnh lòng.
Có lẽ cô nên buồn hơn, vì anh không biết cô vẫn luôn dõi theo anh suốt mấy năm cấp ba, anh không biết rằng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-nam-than-cung-truong/3075604/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.