“Hát hay thật đấy.” Lê Mỹ Gia nghe mà có hơi mê mẩn.
“Đúng là không tồi, là người yêu thích nghiệp dư, có thể cho bảy điểm.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Có bảy điểm thôi sao, em cảm thấy có thể cho chín điểm.” Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười: “Nếu như không phải cô ấy biết đàn piano, chỉ có thể cho sáu điểm.”
Lê Mỹ Gia giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn anh: “Yêu cầu của anh cao quá rồi.”
Nói rồi thức ăn mà hai người gọi lần lượt lên đầy đủ, bọn họ không thảo luận về chuyện này nữa, bắt đầu ăn cơm.
Bọn họ ở bên này ăn cơm, nhìn thấy lại có khách lên hát một bài. Hai người cũng vừa nghe hát vừa hưởng thụ mỹ thực.
Ăn được một nửa, đã có mười mấy người khách lên hát, Hoàng Tử Hiên nghe rất nhập tâm, nhất là ca khúc slow rock đang đến cao trào này, gần như là kéo bầu không khí của cả nhà hàng trở nên sôi nổi hơn, không ít người biết hát đều ngâm nga theo, đặc biệt là cao trào lần thứ hai, mọi người đều gào lên theo, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Bài Tiêu Dao Du này là bài hát em thích nghe nhất hồi mười mấy tuổi, em vẫn nhớ hồi đó trường học có rất nhiều học sinh thích bài này, cho dù là nam hay nữ, đều hát được vài câu.” Lê Mỹ Gia cách nhiều năm rồi mới nghe lại bài hát này, có hơi hoài niệm nói.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói: “Em có muốn lên đó thử một chút không? Hình như còn chưa nghe em hát lần nào.”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401267/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.