Chương trước
Chương sau
Rầm rầm rầm!  Rầm rầm rầm!
La Triết tức giận hung hăng đập mạnh vào cánh cửa sắt bên ngoài. Mãi một hồi lâu mới có một người ra mở cửa, khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên hiện ra: “Ồn ào cái gì đấy?”
“Bà chủ nhà?” La Triết thấy người ra là người phụ nữ trung niên thì ngây ngẩn cả người: “Sao bà lại ở đây?”
“Tôi ở nhà tôi thì rất kỳ lạ à?” Bà chủ nhà hỏi ngược lại.
La Triết nói: “Thế nhưng bà đã cho tôi thuê cái phòng này rồi, vì sao bà còn ném đồ của tôi ra ngoài? Tôi cũng không hề khất tiền thuê nhà cơ mà?”
“Tuần trước bạn gái cậu đã trả phòng, tôi cũng đã trả hết tất cả tiền cọc phòng cho cô ta rồi. Cô ta nói trong vòng một tuần sẽ dọn đi, hôm nay tôi tới thấy hai người vẫn chưa chuyển đi. Tôi liền điện cho cô ta, cô ta nói đã chia tay với cậu rồi nên muốn để tôi ném hết đồ đạc của cậu ra ngoài.” Bà chủ nhà nói.
Nghe bà chủ nhà nói thế, La Triết liền tức giận đáp lại: “Bà dựa vào cái gì mà nghe lời cô ta nói? Phòng là tôi thuê, tiền thuê nhà là tôi trả. Cô ta nói trả liền trả, bà có từng hỏi qua ý kiến của tôi không?”
“Cậu quát tôi làm cái gì, có trời mới biết các người chia tay rồi.” Bà chủ nhà không vui nói: “Cậu tức giận thì đi tìm cô ta mà chửi, đừng có đứng trước cửa nhà tôi mở mồm mắng chửi, ảnh hướng tới khách khác đến xem phòng trọ.”
“Bà…”
Rầm!
Còn không đợi La Triết nổi giận thì bà chủ nhà đã đóng cửa ‘rầm’ một cái, căn bản không thèm biết La Triết nói cái gì nữa.
La Triết tức giận hung hăng đá một cú vào cửa sắt chống trộn: “Trương Nhã, cô bị điên rồi!”
“Bỏ đi, đi tìm chỗ khác ở là được. Trước hết anh xem xem còn tiền ở đấy không đã.” Hoàng Tử Hiên vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói.
La Triết hít một hơi thật sâu, bỏ tâm trạng đang khó chịu sang một bên, lập tức tìm hộp đựng tiền của mình, nhưng khi vừa mở ra xem thì bên trong đã không còn lấy một xu nào cả.
“Xong rồi, Trương Nhã đã lấy hết sạch hai nghìn tệ của tôi đi rồi, bây giờ trên người tôi đã không còn đồng nào nữa rồi.” La Triết chán trường ngồi lên một đống hành lsy.
Hoàng Tử Hiên khẽ ho một tiếng, anh cũng biết sẽ lại như thế này. Người phụ nữ ngay cả phòng trọ cũng lén lút trả lại thì sao có thể còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ mà để lại tiền cho La Triết chứ.
“Người anh em, anh nghĩ thử một chút mà xem, nếu tương lai cô ta lấy một người đàn ông khác, thì chính anh đã ngủ không vợ của người ta nhiều năm như thế. Dù có đi với gái gọi thì cũng không rẻ như thế này, như vậy chẳng phải là anh kiếm được lời à?” Hoàng Tử Hiên vừa an ủi La Triết, vừa gẩy gẩy đống hành lý của La Triết nhìn xem còn có thứ gì có ích hay không.
Khóe miệng La Triết giật một cái, đây vốn là một chuyện thê thảm, đến miệng Hoàng Tử Hiên lại như thể chính La Triết chiếm được món hời lớn, đúng là có chút dở khóc dở cười.
“Ê này, anh còn một cái điện thoại khác này.” Hoàng Tử Hiên lật nửa ngày cuối cùng cũng tìm ra một cái điện thoại cũ kỹ đã bị lỗi thời nhiều năm.
La Triết liếc nhìn nói: “Điện thoại của nhiều năm trước, không phải hỏng thì cũng không có sin.”
“Không có sim cũng không sao cả, có thể mở lên là được rồi.” Hoàng Tử Hiên nói xong thì ấn giữ nút nguồn, một lát sau màn hình liền sáng lên.
“Không có sim thì dùng thế nào được?” La Triết tò mò hỏi.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Người thông minh ắt có kế hay.”
La Triết nghe xong thì càng thêm tò mò, nghển cổ lên muốn nhìn xem anh định làm gì.
Hoàng Tử Hiên cũng không tránh anh ta, anh đặt mông ngồi lên hành lý cạnh anh ta, rồi bắt đầu thao tác ngay trước mặt La Triết.
La Triết chỉ thay hai bàn tay anh ấn qua ấn lại trên màn hình, một chuỗi lệnh mã hóa na ná nhau hiện lên màn hình, cuối cùng chỉ thấy màn hình tự động nhảy đến phần bấm số, một loạt các dãy vừa dài vừa phức tạp được gọi đi.
Số điện thoại ảo!
Trong lòng La Triết chợt kêu lộp bộp, dù sao anh ta cũng là sinh viên thiên tài của ngành khoa học kỹ thuật, mặc dù thao tác những dãy số này của Hoàng Tử Hiên rất phức tạp nhưng anh ta vẫn liếc mắt là có thể nhìn ra Hoàng Tử Hiên đây là dùng số điện thoại ảo.
Số điện thoại ảo là sự tồn tại còn cao cấp hơn cả hằng số vũ trụ, hằng số vũ trụ vẫn còn phải dựa vào hệ thống internet để hoạt động. Nhưng số điện thoại ảo lại hoàn toàn không cần, chỉ cần có một chiếc điện thoại di động, thì cho dù là điện thoại lỗi thời cũng có thể dùng được.
Nhưng số điện thoại ảo tuyệt đối không phải là thứ mà một người bình thường có thể tạo ra được. Theo như những gì mà La Triết biết thì chỉ có một số bộ phận đặc biệt của quốc gia mới có thể được làm được, ví dụ như bộ đội đặc chủng chẳng hạn. Dù sao người có thể lập ra số điện thoại ảo rất ít, mà phần lớn những người có kỹ năng này đều đã bị chính phủ lôi kéo đến những bộ phận đặc biệt dùng chuyên môn của mình để phục vụ cho đất nước rồi.
Nghĩ đến đây, La Triết liếc nhìn Hoàng Tử Hiên một cái thật sâu. Bối cảnh của chàng trai này không hề đơn giản.
Mà về phần Hoàng Tử Hiên, anh cũng không để ý xem La Triết nghĩ thế nào. Nếu anh đã không cấm kị La Triết thì cũng không cần lo lắng anh ta có thể suy đoán ra bối cảnh sau lưng mình. Hơn nữa, chỉ khi để La Triết biết Hoàng Tử Hiên anh không phải người đơn giản thì anh ta mới có thể tận tâm tận lực với Lê Mỹ Gia.
“Thiếu chủ, sao cậu lại bắt đầu dùng số này rồi?” Bên kia Kim Kỵ Dung vừa nhận được số điện thoại ảo do Hoàng Tử Hiên gọi tới thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Điện thoại của tôi bị rơi mất rồi, cậu đang ở chỗ nào đấy?” Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đang đi dạo một chút.” Kim Kỵ Dung nói.
“Vậy cậu đón xe đến khu nhà cũ một chuyến, tôi ở đây chờ cậu.” Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì nói.
Kim Kỵ Dung cũng không hỏi Hoàng Tử Hiên xem đến khu nhà cũ để làm gì, chỉ lập tức đồng ý rồi cúp máy.
“Được rồi, tôi đã gọi người đến đón. Bây giờ anh đang không có chỗ ở thì cứ ở tạm chỗ của anh ta đi.” Sau khi cúp máy, Tần Mạt trực tiếp cất điện thoại vào trong túi của mình: “Tôi sẽ dùng cái điện thoại này.”
La Triết ‘a’ một tiếng, hỏi: “Ở nhà bạn của anh có ổn không thế?”
“Hai người các anh ở một mình là tiện nhất, cho dù là dùng xà phòng thì cũng sẽ không bị phát hiện.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười nói.
“Lẽ nào bạn của anh bị gay à?” Khóe miệng La Triết giật một cái, anh ta thế nhưng là một người đàn ông thẳng 100%, cái gì mà dùng xà phòng chứ?
Hoàng Tử Hiên cười lớn một tiếng, vỗ vai anh ta nói: “Yên tâm đi, những chuyện khác tôi không dám bảo đảm, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối có thể cam đoan, cậu ta thích những em gái ngực to nhé.”
La Triết nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, không bị gay thì tốt rồi. Tuy rằng anh ta vừa bị bạn gái đá nhưng cũng sẽ không luân lạc đến mức phải yêu đương với đàn ông đâu.
“Đi tôi, chúng ta ra ngoài chờ cậu ta đến.” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ một đống đồ đạc ngổn ngang trên mặt đất nói: “Mấy thứ này anh cứ mượn bạn tôi dùng là được, còn lại đều vứt hết đi.”
Trong đống đồ này đa số đều là do Trương Nhã mua, La Triết cũng không muốn giữ lại tránh nhìn vật nhớ người. Vì thế chỉ cầm đi mấy thứ như máy tính đi, còn những thứ khác cũng không cần nữa.
Hai người đi từ trong tiểu khu ra, dọc theo lối cũ đi ra ngoài, sau đó đứng ở bên lề đường lớn chờ Kim Kỵ Dung tới.
Khoảng chừng mười phút sau, hai người không hề gọi taxi nhưng lại có một chiếc xe Volkswagen Passat màu đen đừng trước mặt bọn họ.
“Thiếu chủ.” Kim Kỵ Dung hạ cửa xe xuống gọi Hoàng Tử Hiên.
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới nhận ra đó là Kim Kỵ Dung, liền lại gần nói: “Lấy đâu ra con xe Passat này thế?”
“Mua nha, đồ cũ, đủ khiêm tốn nha.” Kim Kỵ Dung cười ha ha.
“Passat cũ mà gọi là khiêm tốn á? Cậu chưa từng thấy qua con BYD của tôi rồi, đó mới thực sự là chiếc xe khiêm tốn đấy.” Hoàng Tử Hiên mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, cũng ra hiệu để La Triết lên xe.
La Triết cũng gật đầu rồi ngồi vào theo.
“Cái đó của cậu không phải là khiếm tốn, mà là do cậu nghèo.” Kim Kỵ Dung rất không nể tình xé rách bộ mặt thật của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên giật giật khóe miệng, cái đó gọi là nghèo sao?
“Anh bạn này là ai đây? Không phải ngày hôm nay cậu đi tán gái à? Sao lại nhặt đâu ra một tên đàn ông to xác về thế này?” Kim Kỵ Dung chỉ vào La Triết hỏi.
“Sợ cậu ở một mình cô đơn lạnh lẽo, nền tôi tìm cho cậu một người bạn giường.” Hoàng Tử Hiên quay đầu nói với La Triết: “La Triết, đây là Kim Kỵ Dung. Anh lớn tuổi hơn cậu ta nên cứ gọi cậu ta là Kỵ Dung là được rồi.”
Kim Kỵ Dung cười ha ha nói: “Đúng, gọi Kỵ Dung là được rồi.”
“Ha ha, được thôi, vậy tôi đây sẽ không từ chối.” La Triết thấy tính tình Kim Kỵ Dung rất thoải mái thì cũng không còn ngại ngùng mà cười nói.
Sau khi làm quen nhau, Kim Kỵ Dung quay xe đi về phía nhà của anh ta. Trên đường Tần Mại giới thiệu qua về La Triết cho Kim Kỵ Dung, quan trọng nhất là thân phận cha đẻ của hệ thống Thần Kỳ của La Triết.
“Thần Kỳ!” Kim Kỵ Dung hoài nghi hỏi lại: “Chính là người khiến cô Niệm hận đến ngứa răng, thề nếu ngày nào đó bà có thể gặp được đoàn đội phát minh ra Thần Kỳ thì nhất định sẽ treo ngược đám người đó lên cắt ch*m của từng người một à?”
“Đúng vậy!” Hoàng Tử Hiên gật đầu.
La Triết nghe xong cũng cảm thấy nhức trứng, tuy rằng anh không biết cô Niệm trong miệng Kim Kỵ Dung là ai nhưng nghe thì thấy có vẻ vô cùng  căm thù Thần Kỳ.
“Ai da, mẹ nó, đây đúng là đi mòn gót giày không thấy, gặp được lại không tốn một giây  nào á hả. Nếu cô Niệm biết cậu tìm được cha đẻ của Thần Kỳ giúp bà thì chắc chắn bà sẽ mừng chết mất.” Kim Kỵ Dung nhìn về phía La Triết cười ha ha, giống như thể con sói xấu xa bắt được con cừu nhỏ vậy.
La Triết lập tức biến sắc, theo bản năng dùng tay che đũng quần mình lại, không nhịn được hỏi: “Cô Niệm trong miệng hai người nói là ai? Hình như tôi không có đắc tội gì với bà ấy mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.