Bản thân Lê Mỹ Gia đã không ăn tối, vốn dĩ đã hơi đói bụng rồi, giờ lại đối mặt với tay nghề của dì Liên thì khẩu vị càng tốt hơn. Bất giác đã ăn xong một chén canh hạt sen, ngoài ra còn ăn ít bánh ngọt nữa.
Sau khi ăn no, Lê Mỹ Gia đẩy chén đũa sang một bên rồi cầm khăn giấy lên lau miệng. Không biết rõ tại sao, lúc bấy lại đột nhiên cảm giác hơi khô miệng khô lưỡi, gương mặt nóng bừng lên, hình như bụng dưới cũng xuất hiện một cảm giác khô nóng xa lạ.
Nhìn thấy gò má Lê Mỹ Gia đỏ ửng lên, Nghiêm Thái Dung cười khanh khách đi ra, tiếng cười cực kỳ chói tai, làm người ta vừa nghe đã thấy có âm mưu.
“Bà hạ độc rồi!” Nghe thấy tiếng cười đầy mưu mô của Nghiêm Thái Dung, Lê Mỹ Gia bỗng biến sắc mặt.
“Ha ha…” Nghiêm Thái Dung cười âm hiểm nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ đường đường chính chính hạ độc vào đồ ăn rồi để cho cô ăn sao?”
Lê Mỹ Gia nghĩ lại thì quả thật Nghiêm Thái Dung không dám mưu hại mình giữa ban ngày ban mặt như thế, trong công ty khắp nơi đều có giám sát, còn có bảo an tuần tra, nếu như bây giờ bà ta đầu độc chết mình thì cũng khó trốn khỏi chế tài của pháp luật.
Nhưng nếu như không hạ độc thì vì sao lúc này cô lại cảm thấy khó chịu như vậy. Hơn nữa toàn thân vô lực, thân thể khô nóng, có cảm giác muốn cởϊ qυầи áo.
Lê Mỹ Gia càng nghĩ càng thấy hình như đã từng trải qua cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-khach-tro-nu-23-tuoi/401165/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.