“Hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín, đi chết đi.” Kim Kỵ Dung dứt lời, hai đấm hướng lên một chút, đánh thẳng về phía võ sĩ Kim Cương kỳ tam phẩm. Bịch bịch bịch! Mấy tiếng động lớn vang lên, võ sĩ Kim Cương kỳ tam phẩm bay thẳng ra ngoài, rơi xuống đất kêu rầm một tiếng, hai mắt trợn trắng. “Ha ha.” Kim Kỵ Dung kéo vải bịt mắt xuống, cười đắc ý: “Bây giờ biết tôi lợi hại rồi đi.” “Thân là một võ sĩ Bài Sơn kỳ nhị phẩm lại dùng hai mươi chín chiêu mới đánh bại được võ sĩ Kim Cương kỳ tam phẩm, cậu còn không biết xấu hổ mà kiêu ngạo, ai cho cậu mặt mũi đấy vậy.” Hoàng Tử Hiên vô tình mỉa mai. Kim Kỵ Dung cắt ngang lời anh, vẻ mặt bất cần đời nói: “Tôi cứ kiêu ngạo, cứ không biết xấu hổ đấy, cậu không phục thì cắn tôi đi.” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, nhức đầu đỡ trán: “Còn một tên nữa, cậu nhanh tay lên chút đi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.” “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, cái này tôi tự giải quyết được.” Vừa nói Kim Kỵ Dung vừa khoát tay chặn lại, rồi đi về phía tên võ sĩ Bài Sơn kỳ nhị phẩm đang bị trọng thương. “Anh ta có được không? Đừng để bị người khác thịt luôn đấy nhé.” Hạ Mạt hoài nghi nhìn Hoàng Tử Hiên. Lúc này Hoàng Tử Hiên đã rất yếu rồi, đành nói: “Nếu như chỉ có thế mà cũng không giải quyết được thì tốt nhất là cậu ta nên nhảy sông tự tử.” Hạ Mạt cười khúc khích, kì lạ hỏi: “Rõ ràng anh ta có tu vi Bài Sơn kỳ nhị phẩm, sao đánh nhau lại không lợi hại bằng tôi.” “Haiz, từ nhỏ đã thế rồi. Cậu ta chỉ có thể đánh một một, chứ hai người cùng đánh thì cậu ta không ứng phó được.” Hoàng Tử Hiên bất đắc dĩ nói. Hạ Mạt à một tiếng: “Sao lại thế?” Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Trời sinh đã vậy, không thể phân tâm, cho nên đến giờ cậu ta vẫn lười luyện võ, mà dù sao thì võ công có cao cũng không tốt.” Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt nghe nói có người trời sinh có loại tật xấu này, nghi hoặc hỏi tiếp: “Thế vì sao sau khi anh ta bịt mắt thì lại có thể lấy một địch ba?” “Đạo lý rất đơn giản, lúc mắt không trông thấy thì thính lực của con người sẽ cực kỳ tốt, khả năng chú ý cũng sẽ cực kỳ tập trung.” Hoàng Tử Hiên giải thích: “Không trông thấy người khác ra chiêu gì, ngược lại cậu ta sẽ không dễ dàng hoa mắt phân tâm. Hơn nữa tôi ở bên cạnh làm đôi mắt cho cậu ta, vậy thì cậu ta chỉ cần suy xét dùng thủ đoạn gì để hóa giải đối phương là được.” Nghe vậy Hạ Mạt ngạc nhiên không thôi, nói: “Cho nên những ám hiệu mà anh vừa mới nói đều là đang nhắc anh ta về góc độ ra chiêu của đối phương sao?” Hoàng Tử Hiên gật đầu, nhìn Hạ Mạt tỏ vẻ thông minh đấy rồi nói: “Không sai, những ám hiệu mà tôi nói đều là phương trí và góc độ. Lấy bát quái chia làm tám phương vị, con số phía sau là góc độ. Hơn nữa thính lực của cậu ta rất tốt, bản thân cũng có thể phán đoán ra một ít, bởi vậy mỗi lần chỉ cần chúng ta dùng biện pháp này thì cậu ta sẽ trở nên lợi hại hơn rất nhiều.” Sau khi nghe xong, Hạ Mạt lộ ra biểu cảm “mở mang tri thức”, đúng là khổ cho Hoàng Tử Hiên khi phải nghĩ ra cách như thế. Có điều cũng may mà giữa bọn họ vẫn luôn có sự ăn ý đó, bằng không thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của họ rồi. “Đúng rồi, tôi không thấy anh gọi điện thoại mà, sao anh ta biết anh bị vây gϊếŧ ở chỗ này thế?” Sau khi hiểu về việc ám hiệu, Hạ Mạt lại lấy làm lạ hỏi. Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết việc này, thậm chí tôi còn không biết cậu ta đến Long Thành từ bao giờ, lát nữa rồi hỏi cậu ta vậy.” Ngoài miệng nói tùy ý như vậy nhưng trong lòng anh cũng khá kinh ngạc. Ba năm nay, rõ ràng kỹ thuật theo dõi của Kim Kỵ Dung đã có tiến bộ nhảy vọt hơn cả tu vi, không ngờ ngay cả mình cũng không phát hiện ra bị cậu ta theo dõi. Khi hai người đang nói chuyện, Kim Kỵ Dung đã giải quyết xong người tu võ kia. Anh ta lại cố sức chất đống thi thể của bốn người đó lên nhau, sau đó ném một quả bom mini rồi cấp tốc chạy ra ngoài. Bùm! Một tiếng nổ lớn như tiếng súng vang lên, chỉ thấy thi thể của bốn người đó bị nổ cho máu thịt bay tứ tung trong nháy mắt. Đừng nói đến tứ chi, ngay cả mảnh vụn quần áo đều không có, trong chốc lát bốn cỗ thi thể chỉ còn dư lại một vũng máu dơ bẩn. Cái miệng nhỏ của Hạ Mạt há ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Đương nhiên cô ta biết Kim Kỵ Dung dùng bom mini, nhưng với kiến thức của cô ta, vẫn chưa có loại bom mini nào có thể phát huy được uy lực lớn như thế. Nhiều nhất chỉ có thể nổ khiến người ta giống như bị ngũ mã phanh thây, chứ bom nổ thành một bãi máu như thế thì cô ta chưa từng nghe thấy. “Đậu má, lần trước Bất Khuyết bảo tôi bom này có uy lực như vậy mà tôi còn không tin, chỉ tưởng tay đó đang khoác lác thôi. Không ngờ lần này quân đoàn của tay đó quả thật nghiên cứu ra thứ đồ chơi hiếm lạ này.” Kim Kỵ Dung nhìn thấy uy lực đó thì cũng hơi cả kinh, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên anh ta sử dụng. Hoàng Tử Hiên lườm anh ta một cái, Kim Kỵ Dung không hiểu y thuật, không ngửi thấy một mùi thuốc tản ra từ qulaả bom nảy, nhưng anh thì lại lập tức ngửi thấy mùi đặc thù ấy ngay. Sở dĩ quả bom mini này có thể nổ người ta thành một bãi máu, trừ nguyên lý hỏa dược ra thì còn dung hợp một loại độc. Đó là một loại Thối Thi Dịch, chỉ cần rắc lên trên cơ thể con người thì có thể hòa tan cơ thể thành một bãi máu loãng trong tích tắc. Thối Thi Dịch là độc dịch cực kỳ quý giá, quá trình tinh luyện tương đối phức tạp, chi phí cũng cực kỳ cao. Trong tu võ giới hiện nay, cao nhân có thể tinh luyện ra Thối Thi Dịch không nhiều lắm, và mẹ anh chính là một trong số đó. Lần này quân đoàn của Bất Khuyết có thể nghiên cứu phát minh ra bom chưa Thối Thi Dịch, sợ là cũng được mẹ anh âm thầm trợ giúp không ít. Lúc nghĩ đến đây, Hoàng Tử Hiên liền cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ dần, suy nghĩ thì càng mông lung lơ lửng, bất tri bất giác đã không còn chút ý thức nào nữa. “Hoàng Tử Hiên!” Hạ Mạt cảm thấy trong lòng nặng đi, cúi đầu liền thấy Hoàng Tử Hiên đã ngất đi, tức khắc kinh hãi hô lên một tiếng. “Không sao đâu, không sao đâu, đừng căng thẳng nhé người đẹp. Tôi đỡ cô dậy trước đã.” Kim Kỵ Dung không hề lo Hoàng Tử Hiên sẽ chết, duỗi tay định đỡ Hạ Mạt dậy. Bốp! Hạ Mạt đập vào tay anh ta, thở hồng hộc nói: “Anh đỡ tôi làm gì? Tôi có thể tự đứng lên được, anh mau chóng đưa Hoàng Tử Hiên lên trên xe đi, chúng ta phải đưa anh ấy đến bệnh viện ngay lập tức.” Kim Kỵ Dung ấm ức rên một tiếng, vác Hoàng Tử Hiên lên một cách không tình nguyên, cũng mặc kệ có động tới miệng vết thương của Hoàng Tử Hiên hay không. “Ôi, anh cẩn thận vết thương của anh ấy đi, anh không thể ôm anh ấy sao? Anh làm như vậy sẽ động tới miệng vết thương của anh ấy đấy.” Hạ Mạt vừa thấy anh ta thô lỗ và Hoàng Tử Hiên lên trên vai như thế thì lại trở nên căng thẳng ngay tức khắc. “Cái ôm của tôi chỉ có thể để lại cho phụ nữ, nếu như cô ngất xỉu thì nhất định tôi sẽ bế cô lên xe bằng cách ôm kiểu công chúa. Tôi không kéo cậu ta lên trên xe đã tính là không tệ với cậu ta rồi.” Kim Kỵ Dung nhếch miệng cười, mở cửa xe sau ra ném Hoàng Tử Hiên vào. Hạ Mạt đau lòng xuýt xoa, mắt thấy anh ta muốn đóng cửa xe thì vội vã dậm chân nói: “Chân chân chân, chân anh ấy còn ở bên ngoài.” Tay Kim Kỵ Dung đờ ra, cúi đầu thì quả nhiên trông thấy một chân của Hoàng Tử Hiên lộ ở bên ngoài, bèn nhấc chân đá chân anh vào bên trong, sau đó đóng cửa xe đánh sầm một tiếng. “Đi thôi người đẹp.” Kim Kỵ Dung xoay người mở cửa chỗ ghế lái và nói với Hạ Mạt. Hạ Mạt trừng mắt với anh ta: “Tôi tên Hạ Mạt, không phải người đẹp. Tôi thật sự rất hoài nghi anh có phải bạn của Hoàng Tử Hiên không đấy, thoạt nhìn anh càng giống kẻ thù của anh ấy hơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]