*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Danh Yển nhanh chống tìm một góc cho mình, cậu từ không gian lấy ra chăn nệm của khách sạn trải xuống sàn nhà. Kẻ ăn nhờ ở đậu là cậu mà nơi ngủ trông còn ấm áp hơn bốn người kia.
Lục Tử Tự nhìn cậu chui vào trong chăn. Bốn người nhìn cậu mà trợn mắt, bọn họ chỉ tìm một nơi sạch sẽ nằm xuống hoặc dựa tường mà ngủ, còn phiếu đổi lương thực nhìn thì thấy đáng thương đấy nhưng bây giờ cứ như là tiểu thiếu gia thoã mãn mà chui vào chăn ngủ ngon lành. Còn bọn họ nhìn thế nào cũng thấy giống mấy tên vệ sĩ cao to chuyên đi theo bảo vệ thiếu gia.
Chỉ chốc lát sau, trong chăn đã truyền ra tiếng khò khè nho nhỏ.
"Ngủ đi" - Tần Thương lên tiếng.
Ba người Lục Tử Tự cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Không gian nhanh chóng yên tỉnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhỏ xíu khi có khi không của thiếu niên đang vùi đầu mà ngủ.
Tần Thương nhìn đống chăn nhỏ ở góc tường mà trầm tư.
Nhóc này tuy nhìn thấy yếu ớt đáng thương, đôi mắt khi nhìn hắn luôn toát ra vẻ ngập ngừng sợ hãi, nhưng nhìn xem cậu còn biết hưởng thụ hơn cả hắn. Có thể sống một mình trong thời kì mạt thế khắp nơi toàn là zombie đến tận bây giờ cũng xem như có bản lĩnh.
Nhưng Tần Thương đâu biết, Danh Yển sống đến bây giờ đều nhờ cả vào vận may bùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-boss-phan-dien-la-hon-phu-cua-nhau/1077560/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.