Tốt quá! Có giọng nói nhẹ nhàng vang lêntrong lòng cô. Không cần phải lo lắng nữa. Anh là người đàn ông của cô. Cô muốnlấy anh.
1
Trướckhi Tiểu Quân bước vào phòng Ngô Tuệ, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Giọng Ngô Tuệ vanglên:
- Mờivào.
Phònglàm việc của Ngô Tuệ bày biện cực kỳ ngăn nắp. Căn phòng toàn một màu vàng nhạtnhưng chiếc bàn và chiếc ghế màu đen lại hoàn toàn tương phản nên khiến cho mọingười vừa bước vào đã có ấn tượng hết sức sâu sắc.
- Mấygiờ máy bay cất cánh thế? – Ngô Tuệ nói trước. Thấy Tiểu Quân ôm tài liệu trongtay, cô ta nói. – Cô vất vả quá!
TiểuQuân nhìn đồng hồ rồi trả lời rất ngắn gọn:
- Chíngiờ máy bay cất cánh. Cô Ngô, nếu không có việc gì thì tôi phải ra sân bay đâyạ.
- Tôiđã bảo lái xe của công ty đợi cô ở dưới sảnh. Hành lý của cô cũng ở đó ư? Nhânviên bảo vệ báo cô mới đến công ty hai mươi phút trước. Thực ra Lissa đã sơxuất. Đáng lẽ cô ấy phải cử lái xe đến nhà đón cô.
TiểuQuân giật mình. Vậy là Ngô Tuệ đã gọi điện hỏi bảo vệ cô đến công ty lúc nào.Chắc chắn cô ấy cũng biết cô không thể ở trong nhà vệ sinh suốt hai mươi phútđược. Cô thầm thở dài, đành phải nói tiếp:
- Khôngphải do Lissa đâu ạ. Cô ấy cũng nói trong điện thoại. Tôi nói từ nhà tôi bắt xeđến thẳng đường Long Dương rất tiện. Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra là phải quacông ty lấy tài liệu. Vì lên đường sớm, thấy vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-trai-kinh-te/2376027/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.