Khi NgôTuệ ba mươi tuổi, cuối cùng cô đã ngồi lên ghế Phó tổng giám đốc công ty KhởiHoa khu vực châu Á. Chủ tịch hội đồng quản trị đích thân tuyên bố tại trụ sởchính ở New York. Khi đứng dậy nhận lời chúc mừng, cô nhìn rõ đầu bên kia bànhọp một ánh mắt tóe lửa đang nhìn mình, khiến cho khuôn mặt đỏ còn kỳ quái hơn cảcách trang điểm trang bìa của các tạp chí thời trang.
Tronglòng Ngô Tuệ rất vui. Cô có thể đạp lên thất bại của kẻ địch và trở thành ngườichiến thắng nhưng tận mắt thấy thái độ khi thất bại của kẻ địch, cô lại càngthấy vui hơn.
Chỉtiếc là Đỗ Khải Văn không có ở đây. Cô liếc nhìn vào chỗ ngồi của anh đangtrống không.
Như vậycũng tốt. Khi cô ngồi xuống sẽ không còn ai biết cô đang thở dài. Khi có anh ởđây, cô luôn khó có thể biến mình trở nên đanh thép. Sự tồn tại của anh luônnhắc nhở cô rằng, cô vẫn là một người phụ nữ.
Khi vềđến châu Á, Lilian Lý cũng như mọi người đều có mặt chúc mừng cô. Ngô Tuệ thềrằng mình có thể nghe rõ tiếng nghiến răng trong nụ cười của người đàn bà này.Vì vậy, không cần tốn nhiều công sức kìm nén không nói cho cô ta biết tất cảnhững chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Đúngvậy. Cho dù Diệt Tuyệt Sư Thái đã rời khỏi New York đến làm việc ở châu Á nhưngLilian Lý cũng đừng nghĩ rằng có thể ngồi vào ghế chủ quản mà cô đã mất. Dù côta làm cấp dưới của cô đã ba năm qua.
Khiquay người bước vào phòng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-trai-kinh-te/2376026/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.