6.
Một trận này, hai người đánh tới đất trời u ám, nhật nguyệt vô quang.
Cùng nhau vào viện.
Khi Tiểu Trương tới trông Cố Kiều, hắn đang nằm rên rỉ trên giường.
“Anh Kiều.”
Cố Kiều nhỏm dậy từ trên giường.
Khóe mắt hắn sưng to, miệng cũng bị rách, trên đầu còn quấn một lớp băng gạc, vẫn có thể thấy được màu thuốc i-ốt mờ mờ.
Tiểu Trương vừa vào đã thấy bộ dạng này của Cố Kiều, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào.
Cậu ta thả hộp cơm trong tay xuống, nhìn cái mặt như đầu heo của Cố Kiều, tấm tắc lấy làm lạ.
“Anh Kiều, ngày thường trông anh rất giống một người văn nhã, không ngờ lại biết đánh nhau cơ đấy.”
Cố Kiều tức giận: “Tôi không chỉ biết đánh nhau, hồi đại học tôi còn xếp hạng… á quân trong cuộc thi luận võ đấy.”
“Đúng rồi anh Kiều.” Tiểu Trương lấy đồ trong túi ra đưa cho Cố Kiều, thấp giọng nói, “Nói cũng thật là kì quái, Bạch tổng giám của bộ phận quảng cáo nghe nói cũng vào viện vì đánh nhau đấy.”
Cố Kiều hừ một tiếng trong lòng.
“Em vừa mới đi thăm, hình như còn phải cố định xương cổ lại cơ, thoạt nhìn còn thảm hơn cả anh.”
Cố Kiều không khỏi “Hả?” một tiếng.
Hình như lúc ấy hắn cũng đâu xuống tay nặng tới mức ấy.
Người văn nhã khi luận võ đều như thế, phải chú ý tới nơi đánh, tuy rằng thoạt nhìn cứ tưởng rằng đấm nào cũng vào thịt, nhưng thật ra vẫn luôn tránh khỏi chỗ quan trọng, nơi yếu ớt như xương cổ này, Cố Kiều chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-trai-cu-coi-ao-ngu/74482/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.