Yêu là những xúc cảm khiến cho con người ta không có cách nào quên đi được, nó là sự kết tinh của hai trái tim, hai linh hồn vẫn còn cùng nhau chung một nhịp đập. Nhân gian có câu: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Hai người, vì có duyên nên mới có thể dây dưa không dứt mãi. Gương vỡ lại lành, đó chính là sự hi vọng của những con người sau khi chịu đựng tổn thương vẫn còn tiếp tục muốn yêu. Thời gian không bao giờ chờ đợi sự do dự của con người. Chính vì thế, bất kể là ai cũng cần phải trân trọng những phút giây quý báu ấy.
Hai người đã chia tay, nhưng ai có thể ngờ được rằng, một thời gian sau gặp lại, cái người được gọi là "bạn trai cũ" lại trở thành cấp trên của cái người được gọi là "mối tình đã qua"? Cứ ngỡ như tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng không ai đoán trước được, hết thảy vẫn là dây dưa. Hối hận? Ừ, có chút hối hận. Luyến tiếc? Vẫn chưa lúc nào nguôi ngoai. Càng muốn quên nhưng lại càng nhớ, càng nhớ lại càng chẳng thể nào quên đi. Hết thảy đã tạo nên một vòng luẩn quẩn, không có cách nào gỡ rối, càng không có cách nào buông tay.