Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Nghi lại đưa Phó Dĩ Nghiên về nhà.
Thư ký được Phó Dĩ Nghiên cho ở lại sân bay để xử lý những việc tiếp theo, ngoài y ra cũng chỉ có một tài xế bên cạnh hắn, để tài xế chăm sóc cho hắn cũng không ổn.
Trình Nghi dìu hắn vào phòng ngủ —— tuy rằng y cảm thấy Phó Dĩ Nghiên chỉ bị thương ở tay, không cần dìu làm gì, thế nhưng không hiểu tại sao Phó Dĩ Nghiên cứ dựa vào người y, vì vậy y cũng chỉ có thể dìu hắn.
"À, anh có muốn uống nước không?" Trình Nghi hỏi Phó Dĩ Nghiên đang ngồi trên giường.
"Không, tôi muốn đi tắm." Phó Dĩ Nghiên nói.
Trình Nghi hơi do dự: "Nhưng bác sĩ nói thạch cao của anh không thể chạm nước."
Phó Dĩ Nghiên ngẩng đầu nhìn y, không nói gì.
"..." Trình Nghi dừng một chút rồi bảo, "Tôi giúp anh tắm vậy, anh ngồi đây một lát trước đi, tôi vào phòng tắm mở nước."
"Anh muốn tắm bồn hay tắm vòi sen?"
"Tắm vòi sen." Phó Dĩ Nghiên đáp.
Hắn rất ít khi lãng phí thời gian trong bồn tắm.
"OK, vậy anh chờ tôi chút."
Đầu tiên y mở tủ quần áo của Phó Dĩ Nghiên ra, sau đó hỏi: "Anh để đồ ngủ ở đâu vậy?"
"Ngăn thứ ba ở giữa."
"Ồ, vậy quần lót thì sao?"
"Ngăn thứ hai bên dưới."
"... Nhiều quá, tôi lấy đại một cái nhé?"
"Ừm."
"Khăn ở trong phòng tắm phải không?"
"Ừm."
Trình Nghi xếp toàn bộ quần áo Phó Dĩ Nghiên cần rồi đặt chúng lên cái giá trong phòng tắm, sau đó y chỉnh nhiệt độ nước, chỉnh xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-gia-cung-nhau-song-lai-2/1670326/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.