Mọi người đều nhìn về phía Lục Kiêu, thấy vẻ mặt của anh ta bình tĩnh, cười như không cười, cũng không biết là vui mừng hay tức giận.
"Chuyện này không tốt lắm đâu, thầy Lục à, ngài đã bận cả ngày rồi, hơn nữa ngài đã nấu ăn với chúng tôi mà..." Dương Mộng Dao mở miệng thuyết phục anh ta.
Thấy cô nói như vậy, những vị khách mời khác cũng lên tiếng khuyên nhủ Lục Kiêu.
Ở đây có rất nhiều người, tuy rằng Trình Hoài Lễ là một lưu lượng đang nổi cũng như Dương Mộng Dao là một đóa hoa nhỏ được nhiều người biết đến, song nếu hai người bọn họ gộp lại, địa vị (*) vẫn còn kém xa so với Lục Kiêu.
(*) Từ gốc là già vị [咖位]: Ngôi sao có địa vị gọi là già vị. Già vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn, tiền đóng phim cũng càng cao.
Kể cả khi không tính đến địa vị của Lục Kiêu trong giới giải trí thì bản thân anh ta cũng đã là ông trùm kinh doanh, so với nhà họ Lục, loại công ty trong nội bộ giới giải trí như thế này đều tự rước lấy niềm vui cho mình. Một người đàn ông vĩ đại như vậy lại theo chân bọn họ đi quay phim, ngoài miệng bọn họ không nói gì, thật ra là đang tâng bốc ngoài sáng trong tối, ngấm ngầm muốn được dựa hơi gần gũi.
Tất cả mọi người còn đang thuyết phục anh ta, đột nhiên Lục Kiêu lại trở nên khó chịu, anh ta nói: "Vậy các người tự ăn luôn đi."
Anh ta nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy giọng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-va-ban-gia-cung-nhau-song-lai-2/1670322/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.