– Đổi…đổi sang đoạn….cô và người tình của nam chính chạm mặt nhau đi.
Lỗ mũi Ninh Ngọc Nhân nở to hết cỡ, mắt trợn trừng trừng, hét thật to:
– Tôi rất hận cô! Vì sao anh ấy yêu cô mà không yêu tôi!
- …Dừng dừng, đổi sang đoạn chia tay đi.
Lỗ mũi Ninh Ngọc Nhân vẫn nở to hết cỡ, mắt trợn trừng trừng, hét thật to:
– Em hận anh! Em đi theo anh lâu như thế, sao anh lại chia tay với em?
- …Cô không thể đổi biểu cảm khác được à? Ngoài mũi nở to, mũi nở to và mũi nở to, cô không có biểu cảm nào khác nữa à?
Ninh Ngọc Nhân mặt đỏ lên, cô ấy cố gắng sắp xếp lại biểu cảm, sau đó mũi nở to, mắt trợn to, hét lớn:
– Hiện giờ thế nào? Có khá hơn không ạ?
Trần Quan Triều làm động tác đầu hàng, sau đó lấy ra một chiếc ví, ngón tay kẹp một tờ tiền đưa cho cô ấy:
– Phí đi lại tôi sẽ trả cho, phiền cô em từ đâu tới thì hãy quay về nơi đó đi.
Ninh Ngọc Nhân không nhận tiền của anh ta, cô ấy cúi đầu, nước mắt sắp rơi xuống.
– Chờ chút.
Ninh Ninh đột nhiên từ bên cạnh xông tới, giữ chặt cô ấy kéo ra ngoài.
Với kỹ năng diễn xuất kém như thế, đây không thể nào là mẹ của cô được. Trong lòng Ninh Ninh biết rõ điều này, nơi này là một bộ phim điện ảnh, tuy nói đó là bộ phim được cải biên dựa trên câu chuyện có thật, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tung-xuyen-qua-bo-phim-nay/2481030/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.