Ở phía bên kia, đám người Vương Báo Dương Uy đang ở trong phòng.
Sau khi tiễn Ngô Văn Nhạc đi, Vương Báo trở lại phòng với nụ cười rạng rỡ trên môi, có vẻ đang có tâm trạng rất tốt.
"Anh Báo, người vừa rồi là ai thế?"
Dương Uy vội vàng hỏi Vương Báo sau khi thấy anh ta trở lại.
"Ngay cả anh Nhạc cũng không biết hả?"
Vương Báo nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Không biết…"
Dương Uy khẽ lắc đầu.
"Vậy cậu biết Ngô Văn Hùng không?"
Vương Báo có vẻ hơi bất lực và trả lời.
"Ý anh Báo mà anh Hùng kia ở Giang Thành của chúng ta sao?"
Trong mắt Dương Uy hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đúng vậy, Ngô Văn Nhạc là em trai của Ngô Văn Hùng, bây giờ cậu đã biết Ngô Văn Nhạc là ai chưa?" Vương Báo nhàn nhạt nói.
"Thảo nào vừa rồi anh Báo khách khí với anh ta như vậy!"
Dương Uy không khỏi cảm thán.
Còn đám người Trần Văn Văn nghe cuộc trò chuyện giữa Vương Báo và Dương Uy, trên mặt đều hiện vẻ khó hiểu.
"Chồng, Ngô Văn Hùng mà các anh nói rốt cuộc là ai thế?" Trần Văn Văn do dự và nhẹ nhàng hỏi Dương Uy.
"Ngô Văn Hùng chính là đại ca xã hội đen của vùng mới giải phóng phía Nam ở Giang Thành, chỉ cần là xã hội đen ở phía nam Giang Thành thì đều là đàn em của Ngô Văn Hùng, nếu không có sự đồng ý của Ngô Văn Hùng thì mấy quán bar KTV mở cửa vài tháng cũng sẽ sập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/1916232/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.