Sau khi mọi người nghe thấy những lời của Trần Văn Văn, tất cả đều sững người tại chỗ.
Ngay cả đám người Dương Uy, Tôn Lị, Diệp Mị cũng không biết Trần Văn Văn đang làm gì vào lúc này.
"Nếu vì tiền nên tôi mới rời khỏi Trương Phong, vậy tại sao ngay từ đầu lại quen Trương Phong? Lại còn ở bên cạnh anh ta tận hai năm?"
"Có rất nhiều cậu ấm nhà giàu theo đuổi tôi, bất cứ người nào cũng giàu có hơn anh ta, vậy tại sao tôi phải ở bên cạnh anh ta? Chẳng phải là vì anh ta đối xử rất tốt với tôi sao?"
"Chỉ cần Trương Phong có thể luôn tốt với tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh ta, cho dù phá thai vì anh ta cũng tuyệt không hai lời. Nhưng không ngờ Trương Phong này lại là một tên cặn bã, không chỉ nghèo hèn mà còn thường xuyên hái hoa ngắt cỏ, chơi chán tôi rồi muốn vứt bỏ tôi để vui vẻ với những người phụ nữ khác. Tôi thực sự không thể chịu đựng được nên đã chọn cách chia tay với anh ta!”
Trần Văn Văn dứt lời đã bật khóc trước mặt mọi người.
Trương Phong nghe được bài cảm nghĩ động lòng người của Trần Văn Văn, biểu cảm trên mặt là sự cạn lời tột độ.
Nếu Trương Phong không biết chuyện gì đang xảy ra, anh có thể đã tin những lời của Trần Văn Văn.
"Đồ đàn ông cặn bã, loại người này thật đáng ghê tởm, vừa nghèo vừa cặn bã!"
"Ừ, làm sao lại có người như vậy trong trường đại học Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-trung-so-roi/1916134/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.