Xe thắng lại trong khuôn viên biệt phủ Tu gia. Cố Tư Vũ đại khái đã thăm dò Tu Thần Khước mấy lần, nhưng mà cũng không có chút tác dụng khiến hắn tự nguyện nói loại chuyện chính mình đang thần thần bí bí giấu diếm cô kia. Cố Tư Vũ thở dài đành bó tay chịu thua, người đàn ông này tính tình có bao nhiêu ương ngạch cố chấp, phàm là chuyện hắn không muốn cho cô biết, cô có khả năng cả đời sẽ không biết. Hai cái va li hành lý được anh em Hắc Huyền Bạch mang theo sau, Lôi Báo nắm lấy tay Lôi Đồng chu đáo đỡ cô xuống xe, khác hẳn với cái khí thế xa cách tách biệt của một ông trùm Mafia tầm cỡ thế giới. Trên gương mặt nam tính của anh từ đầu tới cuối đều một mực treo lên ý cười sủng nịnh. "Cẩn thận một chút, đã nói em không nên đi giày cao gót mà." "Tránh xa em ra." Lôi Đồng nhăn mày khó chịu, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay anh tránh né sự tiếp xúc "Anh không thấy phiền hả?" Lôi Báo dường như không để lời nói của cô vào tai, trên gương mặt điển trai ý cười không giảm "Có cần anh bế hay không?" "Lôi Báo." Lôi Đồng rốt cuộc cũng phát hoả, tức giận cắn răng trừng anh một cái "Hiểu tiếng người." Cố Tư Vũ không khỏi hồ nghi, tình cảm anh em giữa hai người này thực sự có chút kỳ quặc. Nhưng mà ở trước mặt nhiều người bày tình cảm thắm thiết như vậy quá phô trương rồi đi? Cô có chút ghen tị, nhấp cánh môi mỏng, ra vẻ tự nhiên thân mật khoác lấy tay Tu Thần Khước sánh vai đi vào trong biệt phủ, muốn cùng hắn thể hiện tình cảm đôi tình nhân âu yếm cho người khác xem một chút. Gì chứ? Cô cũng có người sủng hạnh mình nha, không hề thua kém đó nha. Tu Thần Khước thấy cô hiếm khi chủ động, rũ mắt nhìn cô một cái, ánh nhìn sâu kín, mơ hồ nhìn thấu được chút tâm tư nghịch ngợm này của Cố Tư Vũ, nhưng hắn thực cao hứng không muốn vạch trần. Khoé môi người đàn ông khẽ nhếch nhếch. Adam tác phong chuyên nghiệp mang đầy phong thái quản gia cao cấp mà sắp xếp gia nhân lẫn phòng ốc gọn gàng một chuyến, chuẩn bị tiếp đón các vị bằng hữu của ông chủ đến thăm. Một lúc lâu sau khi thu xếp xong mọi thứ đã ổn thoả, Adam kính cẩn khom người, thưa "Lôi tiên sinh, phòng của anh ở trên lầu ba, sẽ có người hầu mang anh đi xem qua." Lôi Báo đối với thái độ tiếp khách của Adam rất vừa ý "Được rồi, vậy còn phòng của em gái tôi?" Adam duỗi tay nhìn đồng hồ "Tôi cũng đã thu xếp một phòng kế bên cạnh, không còn sớm, mời Lôi tiên sinh cùng Lôi tiểu thư cùng xem xét." Dưới sự chỉ dẫn của Adam người bọn họ cùng nhau đi lên lầu. Tu Thần Khước dáng vẻ bình thản lười nhác một động tác tháo ra áo khoác, tuỳ tiện vắt lên thành ghế sa lon, sau đó thong thả ngồi xuống. Đằng nào cũng không có việc gì làm, chi bằng cô tranh thủ soạn lại một số đồ dùng cá nhân, nghĩ vậy, Cố Tư Vũ liền quay sang nói với hắn "Em đi thu xếp qua đám hành lý chút." "Ừm, lát nữa sẽ có mấy người đến, tắm rửa rồi xuống ăn cơm." "Ồ." Cố Tư Vũ gật gật đầu nhỏ. Mấy người kia trong miệng hắn chắc hẳn là đám Thẩm Kiêu, ngoại trừ thi thoảng hắn tâm trạng tốt đẹp sẽ khách khí xã giao một vài câu với đối tác làm ăn ra thì mối quan hệ xã hội của hắn cực kì ít. Tỷ như không tụ họp chơi bời ngoài lề, lại càng không rượu chè cờ bạc hoặc gái gú. Cô bất giác tâm tình vui vẻ kích động nhào tới ôm lấy người đàn ông ngồi trên sa lon, bất ngờ mà hôn tới tấp lên má hắn mấy cái, ai da, thật là một đứa trẻ ngoan. Tu Thần Khước "...?" Cố Tư Vũ hôn má hắn không đủ, nhìn khuôn mặt ngơ ngác tựa như đứa trẻ không hiểu chuyện kia của hắn làm nội tâm lại càng bùng nổ dữ dội, tại sao trước đây cô không phát hiện ra rằng hắn là mẫu đàn ông mà tất cả phụ nữ đều muốn cưới nhỉ? Thật đáng yêu muốn chết rồi! Cô vươn tay áp lên mặt người đàn ông, hướng đôi môi hắn dày vò gặm cắn một hồi cuối cùng mới thoả mãn tách ra, cười hì hì nói "Làm sao bây giờ? Đột nhiên cảm thấy, em càng ngày càng yêu anh điên cuồng." Dường như không nghĩ tới cô còn có thể nói những lời hắn thích nghe, tâm trạng tốt đẹp tà mị cong khoé môi, thanh âm trầm thấp từ tính "Thật sao?" "Đúng vậy, yêu anh tới độ muốn chết." Cô không do dự gật đầu, đây đều là cô nói sự thật đó nha. Tu Thần Khước chẳng qua chỉ hơi cười một lát, ngay sau đó trở về vẻ mặt trước sau như một. Nhéo nhéo chút da thịt trắng noãn ở mu bàn tay cô thưởng thức, như là đối với món đồ hắn yêu thích. Hắn thích cô mãi như thế này. Người đàn ông được cô dỗ dành cho vui vẻ đang dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm bàn tay mình, Cố Tư Vũ không tránh khỏi đỏ mặt ngượng ngùng. Nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay hắn "Vậy em đi thu dọn đồ đã..." Còn chưa kịp dứt lời, từ phía hành lang truyền tới âm thanh bước chân. Theo bản năng, Cố Tư Vũ ngước lên, ngay lập tức liền nhìn đến độ phát ngốc. Nam nhân có góc nghiêng gương mặt trầm tĩnh lại nhiều hơn phần lãnh đạm, vết sẹo đặc trưng như ẩn hiện, tóc đen hơi dài tuỳ tiện thả sau gáy. Hai ánh mắt chạm nhau, dường như biểu tình từ trên gương mặt nam nhân biến hoá, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường, đôi con ngươi mắt xám tro sắc bén từ tốn rời khỏi người cô. Cố Tư Vũ cố định mà đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng loạn lên một trận mưa to gió lớn. Phổn Sát, như vậy mà lại chạm mặt anh ta ở đây. Sau khi anh ta bày tỏ tình cảm của bản thân đối với cô, lại bị cô thẳng thắn từ chối. Đại khái thời gian sau này không gặp lại anh ta nữa, lúc trước mỗi ngày đều từ đâu xuất hiện mang bộ dáng phách lối mà trêu chọc cô phát tức, nhưng sau hôm đó lại tựa như hũ nước hoàn toàn bốc hơi, biến mất khỏi thế gian. Thì ra khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn lưu lại biệt phủ Tu gia sao? Nhận thấy điểm bất thường của cô, Tu Thần Khước hơi nhíu mày nhìn qua "Tư Vũ?" "A?" Cố Tư Vũ nghe thanh âm hắn gọi liền đó bỗng chốc bừng tỉnh, vội vàng ổn định tâm tình chính mình. Mọi chuyện cũng đã qua, cô nên chôn chặt nó vào quá khứ, chẳng qua chỉ là một cái lời bày tỏ tình cảm nam nữ đơn thuần mà thôi. Nghĩ như vậy tinh thần cô trở nên lạc quan hơn, quan hệ giữa cô và Phổn Sát không tới mức tệ. Vì chuyện kia mà phớt lờ anh ta quả thực không hay, cô hít một hơi sâu, nở nụ cười thân thiện "Phổn Sát, anh tới." Nương theo lời cô nói, Tu Thần Khước đồng thời nâng mắt nhìn nam nhân đang tiến đến một cái. Phổn Sát không ngờ cô còn có thể đối với mình hoà nhã như vậy, sau chuyện cô từ chối anh, anh nghĩ rằng bản thân hết cơ hội rồi. Ngay cả tư cách nói chuyện với cô cũng không có, thế nhưng mà hiện thực khác xa, cô giống như là một chút cũng không màng để tâm tới đoạn tình cảm kia của anh. Anh chua xót âm thầm cười nhạo, hoá ra chỉ có mình anh để ý, đối với cô anh có thổ lộ hay không thổ lộ đều như nhau, không có tầm ảnh hưởng, nói đúng hơn là không hề quan trọng. "Chủ nhân, Cố tiểu thư." Phổn Sát hơi cúi đầu "Ta có chuyện cần nói." Cố Tư Vũ chột dạ, theo thói quen thấp thỏm lo lắng vặn vặn mấy đầu ngón tay, đây không phải là ghi thù chuyện cô cự tuyệt anh ta nên sẽ nói với Tu Thần Khước về việc anh ta từng hôn qua cô đó chứ? Anh ta không phải loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]