Khi Lâm Điệu trở về lớp học, lão Dư vẫn còn ở trong lớp, nhìn thấy băng gạc trên trán cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Giang Duyên thật sự đã đả thương em?"
Các bạn học trong lớp đều là người trong cuộc, nghe thấy lời lão Dư đều cười phá lên.
Lâm Điệu đứng ở cửa, ngữ khí có chút bất lực: "Thầy Dư, vết thương này của em không phải do Giang Duyên đánh, là do em sơ ý ngã trong giờ học thể dục, không liên quan gì đến cậu ấy cả."
Lão Dư còn có chút hoài nghi, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, chần chờ nói: "Thật sự không phải Giang Duyên đánh sao? Bạn học Lâm Điệu, em không cần phải sợ hãi, học sinh thầy dạy sẽ không bị khuất phục dưới cường quyền, nếu thật sự là Giang Duyên đánh, thầy sẽ không thiên vị em ấy."
Đúng lúc này Giang Duyên từ phòng vệ sinh trở về, nghe thấy lời nói của lão Dư, cùng Lâm Điệu đứng ở cửa, khó hiểu hỏi: "Em đánh cái gì?"
Lâm Điệu nhìn cậu một cái: "Tôi."
"Cái gì?"
"Tôi." Lâm Điệu không hiểu sao lại thấy buồn cười: "Lão Dư nói vết thương trên đầu tôi là do cậu đánh."
"......"
Hai người liền như vậy đứng ở cửa hàn huyên hai câu, lão Dư bấm tay gõ gõ bục giảng, trên mặt mang theo nụ cười: "Muốn dời ghế cho hai người các em ngồi nói chuyện ở cửa luôn không?"
"......"
"Ha ha ha ha ha ha!"
"Lão Dư thầy là chủ nhiệm lớp thần tiên gì vậy."
Trong lớp cãi cọ ồn ào lên, da mặt Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tron-trong-long-anh/2527236/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.