Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh, đồng hồ cũng đã reo báo thức liên tục. Thế mà chẳng hiểu sao, hai người nằm trên giường vẫn im lặng bất động như chẳng nghe thấy gì!
Đồng hồ reo đến lần thứ mười bảy, cuối cùng cũng khiến cho Lăng Triệt mất hết kiên nhẫn. Anh tức giận ngồi dậy, cầm đồng hồ đập mạnh xuống sàn.
Tiếng động quá lớn khiến cho Lạc Dao Dao phải tỉnh giấc. Lăng Triệt chẳng hay biết gì, nằm xuống tiếp tục ôm cô ngủ.
_ Aaaaa...
Tiếng la thất thanh của cô làm cho anh phải bật người dậy, ánh mắt ngây ngô nhìn cô như chẳng hiểu chuyện gì! Lạc Dao Dao thì nhìn trên nhìn dưới, thấy bản thân mình không bị thay đổi quần áo thì thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Triệt nhìn cô loay hoay một lúc mới hiểu chuyện, ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt nhìn cô châm chọc:
_ Tôi muốn cái gì thì cũng đâu cần phải lợi dụng thời cơ như vậy! Chẳng phải cả hai cùng chứng kiến, sẽ kích thích hơn sao?
_ Lăng Triệt, chú lưu manh đội lốt tổng tài mà!
Lạc Dao Dao tức giận cầm gối đánh mạnh vào người Lăng Triệt. Đưa tay né tránh, tiện thể nắm lấy chân cô kéo nằm xuống bên dưới! Khung cảnh bây giờ rất chi là ái muội.
Lạc Dao Dao không nháo nhào nữa, cứ sợ một hành động nhỏ sẽ khiến Lăng Triệt phải kích tình. Ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngây thơ vô số tội nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
_ Chú, chú muốn gì? Buổi chiều tối còn phải lên lớp, tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-thim-cua-ban-trai-cu/2916650/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.