Trước khi đi du học Hạ Phi Vân rất tích cực học ngoại ngữ nhưng khi chính thức sang bên nước ngoài và tiếp xúc với người ở đây thì tôi có chút bối rối. Tại chữ hiểu chứ không.
Ở khu đại sảnh sau khi tôi xuống máy bay, xung quanh đều rất ồn áo náo nhiệt. Phần lớn người qua lại đều là khách du lịch hoặc người bản địa. Màu tóc, màu mắt, màu da đều rất mới lạ và khác biệt.
Hạ Phi Vân đứng giữa đám đông chẳng khác gì sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố, ngơ ngác vô cùng. Ngoại hình đậm chất phương Đông khác lạ, nổi bật hẳn giữa dòng người, ai đi qua cũng phải nhìn lại một hai cái.
Tôi đi đến băng chuyền đợi hành lý của mình đi ra, thì có người vỗ vai tôi. Hạ Phi Vân không muốn quay lại, theo kinh nghiệm những người vô vai tôi thường cho tôi bất ngờ không cần thiết.
Một trong Anh Mỹ đặc trưng dội vào tai tôi:
- Excuse me, did you ever work in the fashion industry? You’re a model, huh?
( Xin lỗi, cô có từng làm trong ngành thời trang không? Cô là người mẫu hả?)
Tôi cười nhạt né cánh tay kia ra, tôi không thoải mái khi có người lạ đυ.ng chạm tuy nhiên vẫn lịch sự trả lời:
- No.
Người đàn ông mặc bộ đồ vest màu hồng đầy ấn tượng, nhìn qua không hề lố lăng mà có gì đó rất sang trọng, có lẽ phát ra từ bộ đồ hoặc khí chất.
Nhưng tôi chỉ nhìn qua vậy thôi rồi định chuẩn bị rời đi. Vậy mà người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tro-thanh-nhan-vat-minh-tao-ra/3469185/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.