Bầu trời xa xanh trên khoảng không,những đám mây cứ lững lờ trôi, từng cánh chim nhạn ? không biết bay về đâu cứ thế lướt ngang, phía dưới con đường nhỏ xuôi về phía nam, Vô Minh đang một mình rong ruổi, trên vai hắn Tiểu Bạch đang buồn chán ngáp dài, cảnh vật nơi đây có phần hoang vắng, là một mẫu đồng khô, có lẽ đã qua mùa thu hoạch nên chẳng có lấy một bóng người, gió mùa hè làm không khí hơi oi bức.
Bỗng từ phía sau vang lên tiếng xe ngựa, Vô Minh không tự chủ ngoái đầu nhìn lại thì thấy đó là một xe hàng nhỏ, phía trước có một lão phu xe chạc tứ tuần, cổ xe từ từ chạy ngang hắn sau đó dừng lại.
--“ Chàng trai trẻ, đi về đâu có cần quá giang không “.
Lão phu xe nhìn Vô Minh cười thân thiện hỏi.
--“ Cho hỏi lão bá đi về đâu a”.
Vô Minh nghe dậy liền cảm kích nói ra.
--“ Ta đang đưa hàng về trấn Khu Phong, nếu cậu muốn quá giang thì mau lên đây “.
Lão mỉm cười nói.
--“ Nói vậy liền phải đa tạ lão bá rồi, ta cũng đang định đi tới đó “.
Hắn khách sáo nói một câu liền nhanh chóng leo lên xe ngồi cạnh lão.
--“ Không sao, thuận đường thôi, dù gì đi một mình cũng thật buồn chán “.
Lão sảng khoái nói một tiếng, dường như đây là chuyện thường tình.
--“ Lão đi một mình lại đi cho quá giang, bộ không sợ gặp phải phường đạo tặc sao”.
Hắn nhìn lão nói đùa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuong-da-tinh-gia/2397109/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.