--" Đang suy nghĩ gì mờ ám đúng không".
Lâm khả Hân lườm hắn một cái.
--" Tại sao lại nói dậy".
Vô Minh vẻ mặt ngơ ngác.
--" Không thì tại sao ta đến lại sợ".
--" Ai nói là ta sợ, chỉ là giật mình thôi".
--" Tại sao lại giật mình".
Nàng nhìn hắn vẻ mặt đầy nghi hoặc.
--" Thế ta hỏi ngươi chứ tự dưng có người lù lù từ sau lưng vỗ vai ngươi, xem ngươi có giật mình không".
Hắn vẻ mặt vô tội.
--" Ta không tin".
Nàng bĩu môi.
--" kệ ngươi, tìm ta sao".
--" Ừ, không được sao".
Nàng hờ hửng đáp lời.
--" À, được chứ, được tiểu thư đây tìm ta cao hứng còn không kịp nữa, có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thế nhưng tìm ta là có việc gì.
Hắn cười cười, tay thò ra bứt một nhánh cỏ bỏ vào miệng.
--" Không có việc không thể tìm ngươi sao, ta chỉ là muốn tới xem thương thế của ngươi thôi không được sao".
--" Được chứ, ta đã khỏe đa tạ nàng đã quan tâm".
--" Ngươi vừa gọi ta là gì".
Nàng dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
--" Nàng".
Hắn vô tư trả lời.
--" Aaaa.. hôm nay còn dám gọi ta là nàng nữa chứ,".
--" Thì sao, nàng là nử nhân, lại còn nhỏ tuổi hơn ta, không gọi là nàng thì gọi là gì".
--" Đừng quên ta là tiểu thư của ngươi đó".
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
--" Ta không quan tâm, ta thích thì ta gọi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuong-da-tinh-gia/2397027/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.