Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: June
Nữ dị năng giả kia kinh ngạc nhìn hai người thân mật chen chúc trên ghế salon một người: "Tôi còn tưởng rằng các cậu là anh em ruột."
"Dĩ nhiên không phải." Mục Tinh Thần cười lắc đầu: "Anh Phó là..."
Lời còn chưa nói hết đã bị làm gián đoạn bởi động tác đứng dậy đột ngột của Phó Tẫn. Đầu tiên cậu nhìn Phó Tẫn đứng dậy đi về hướng phòng, ngay cả vừa muốn nói gì cũng quên, vô thức xỏ vào dép lê vừa đổi mới theo sau.
Vào phòng đã thuận tay đóng cửa lại, dù sao trong phòng có không ít vật tư, mặc dù có thể làm nhân vật thụ chính thì hẳn nhân phẩm không có vấn đề, nhưng nên phòng thì phải phòng vẫn hơn.
"Anh Phó, đói bụng hả? Em đi nấu bữa sáng nhé?"
Bản thân Phó Tẫn cũng không hiểu nổi tại sao vừa nãy mình bỗng đứng dậy trở về phòng, đứng ở cửa im lặng một lát, nói: "Ừm."
Đùi vàng đói bụng, Mục Tinh Thần nhanh chóng đưa tay mở cửa muốn đi vào bếp thổi lửa nấu cơm, nhưng vừa mới mở cửa ra, sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lùng xen lẫn bực bội của Phó Tẫn: "Sau này không nên hơi tí là cười, xấu lắm."
Mục Tinh Thần lớn thế này, đây là lần đầu tiên bị chê khó coi. Cậu sờ sờ mặt, tủi thân quay đầu nhìn Phó Tẫn mặt không cảm xúc: "Xấu lắm à?"
"Xấu."
Muc Tinh Thần cắn cắn môi dưới: "Em không cười nữa."
Mặt không cảm xúc đưa mắt nhìn nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-cuop-nam-chinh/3570797/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.