Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: Thỏ
Sau đó Thẩm Ngộ Thành cẩn thận lau sạch cho Mục Tinh Thần đã khóc đến thảm thương, phát hiện đùi non mềm bị mình chơi sưng đỏ, thậm chí sắp trầy da, hắn hiếm khi sinh ra cảm xúc hối hận.
Vừa nãy quả thật hơi không khống chế được, không nên làm mạnh như vậy.
"Có đau không?"
Mục Tinh Thần mở rộng hai chân nằm trên bàn tùy ý nam nhân kiểm tra, vành mắt hồng hồng, chân run lên vì hô hấp cực nóng của hắn, tủi thân không chịu được: "Đau chết mất!"
Thầm Ngộ Thành xích lại gần nhẹ nhàng hôn lên vùng da bị sưng đỏ kia, bắt đầu suy nghĩ lại hành vi của mình, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện nếu lại xảy ra lần nữa, hắn vẫn sẽ mất khống chế. Chỉ có chính hắn biết vừa nãy bé cưng vừa khóc vừa gọi hắn là chồng có bao nhiêu mê người.
Thẩm Ngộ Thành lấy thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi em, lần sau tôi sẽ nhẹ hơn."
"Không có lần sau!"
Nghe thấy Mục Tinh Thần thở phì phò trả lời, Thẩm Ngộ Thành cười mặc quần vào cho cậu, ôm người từ trên bàn vào trong ngực, không đáp lại câu nói này của cậu mà bảo: "Không ra ngoài ăn, tôi gọi người mang vào."
Mục Tinh Thần đang đau do bị quần mài lên chỗ sưng đỏ vội ngẩng đầu, khóe mắt còn vương giọt nước mắt do đau đớn: "Tôi không ăn! Tôi muốn về nhà."
Thẩm Ngộ Thành xoa tóc cậu, nhìn đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-khong-muon-cuop-nam-chinh/3570791/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.