Thẩm Ngộ Thành trực tiếp ôm người tới công ty, ngoài việc trong ngực có người, vẻ mặt hắn không có bất kỳ biến hóa nào so với lúc bình thường, nhưng... Ôm một người tới công ty, trong nội bộ công ty thì đây là một sự kiện trọng đại!
Mặt ngoài các nhân viên không có phản ứng gì, rất cung kính chào hỏi đưa mắt nhìn Thẩm Ngộ Thành ôm người con trai nhỏ nhắn vào văn phòng, nội tâm đã dấy lên sóng to gió lớn.
Trong nhóm nhỏ công ty đã náo nhiệt đến hỗn loạn.
- Cái đệt! Cái đệt! Cái đền đệt! Nếu mắt tôi không có vấn đề thì vừa nãy giám đốc Thẩm ôm một người tới công ty đúng không?!!!
- A a a, đó là em trai giám đốc Thẩm sao? Ớ ơ ơ, mau nói cho tôi đó là em trai giám đốc Thẩm đi!
- Chậc, mấy người bớt hy vọng đi, theo kinh nghiệm duyệt vô số người của tôi, đó chắc chắn là người của giám đốc Thẩm. Lúc mới bước vào văn phòng, động tác của giám đốc Thẩm rõ ràng nhẹ đi không ít, còn không phải sợ bất cẩn đụng vào người trong ngực à, có điều tôi cứ tưởng rằng giám đốc Thẩm sẽ độc thân cả đời đó! Không ngờ tới quay đầu đã ôm người tới công ty.
- Aaaaaaaaaa, giám đốc Thẩm có người yêu rồi?! Tôi chết rồi, tôi không vui.
Thẩm Ngộ Thành bị thảo luận điên cuồng ôm Mục Tinh Thần đứng trước giường trong phòng nghỉ, trong đôi mắt thâm trầm đen như mực có nét do dự không ngừng lưu luyến. Đối với người trong ngực thì chắc chắn ngủ trên giường thoải mái hơn, nhưng hắn không khỏi có chút không nỡ cứ như vậy đặt người xuống, dần dần thậm chí nhìn cái giường có hơi ghét bỏ.
Mấy phút sau, Thẩm Ngộ Thành ôm Mục Tinh Thần quay về ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn bảo bối tinh xảo ngoan ngoãn ngủ trong ngực mình, chút không vui trong lòng chẳng biết tại sao cũng dần tan đi.
Văn kiện cần xử lý ngay không nhiều, để cho người trong ngực ngủ dễ chịu, Thẩm Ngộ Thành gần như không cử động. Đến khi trợ lý cầm văn kiện cần xử lý vào, hắn cũng không có ý định che giấu, lạnh nhạt nói: "Hôm nay không phải văn kiện cần xử lý gấp thì không cần đưa vào."
"Rõ ạ!"
Trợ lý mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn về hướng người đang nằm trong ngực giám đốc Thẩm, bước chân nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí tiến lên, nhạy bén phát hiện động tác của mình hình như được giám đốc Thẩm khen ngợi?
Ông trời ơi...! Xem ra cậu trai nhỏ này có phân lượng không nhẹ trong lòng giám đốc Thẩm nha?!
Ký xong, Thẩm Ngộ Thành không ngẩng đầu: "Ra ngoài."
Trái tim trợ lý đập thình thịch rối loạn, nhanh chóng cẩn thận từng li từng tí lùi ra khỏi văn phòng, trước khi đóng cửa mới dám cấp tốc nhìn cậu trai còn không thấy được thẳng mặt kia một chút. Kết quả là đúng lúc nhìn thấy giám đốc Thẩm nghiêm túc lạnh lùng bình thường đang đút ngón tay thon dài đẹp mắt vào trong miệng tiểu nam sinh...
Đm!
Trợ lý không dám nhìn thêm, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa vào liền nhanh chóng lấy điện thoại ra chia sẻ những gì mình nhìn thấy cho các đồng nghiệp, đồng thời tỏ vẻ: Biết nên dùng thái độ gì với cậu ấy chưa?
- Đã rõ!
- Đã rõ! Là Thẩm phu nhân!
Buổi sáng Mục Tinh Thần rất mệt, mặc kệ ngủ trong ngực Thẩm Ngộ Thành không dễ chịu là bao nhưng vẫn ngủ một giấc đến giữa trưa. Khi ngủ thắt lưng cậu đau nhức, bất mãn lẩm bẩm vặn vẹo eo.
Thẩm Ngộ Thành mặt không đổi sắc, dịch bàn tay khỏi mông Mục Tinh Thần: "Tỉnh rồi à, muốn ăn gì?"
Mục Tinh Thần vừa mở mắt ra còn chưa tỉnh hoàn toàn bèn híp đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi suy nghĩ một lát, mới mở miệng dùng âm thanh khàn khàn mềm nhũn đưa ra yêu cầu: "Muốn ăn bánh bao."
"À." Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười nhẹ dễ nghe: "Thích ăn bánh bao?"
Dường như cảm thấy sở thích của mình bị cười nhạo, Mục Tinh Thần vô thức cất cao giọng bổ sung: "Là bánh bao thịt!"
Thẩm Ngộ Thành nhìn bảo bối trong ngực vì vẫn chưa tỉnh hẳn mà lộ ra nét mềm mại cực kỳ vô hại, giơ ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy hàng lông mi dài cụp xuống đi, gẩy đến mức Mục Tinh Thần ngẩng đầu bất mãn nhìn hắn: "Anh làm gì đấy!"
Đáng yêu quá, muốn chịch.
Hầu kết Thẩm Ngộ Thành khắc chế di động lên xuống, giọng nói mang theo tia dỗ dành: "Ngoài bánh bao thịt thì ăn thêm mấy thứ khác nhé."
"Được."
Mặc dù cơ thể Mục Tinh Thần mềm mại dễ ôm, nhưng suy cho cùng ôm một tư thế mấy giờ liền, Thẩm Ngộ Thành giật giật cánh tay liên tục chịu trọng lượng của Mục Tinh Thần, cảm giác tê tê dại dại khó chịu như bị vô số con kiến gặm cắn lập tức bao trùm, hắn im lặng hai giây, vỗ vỗ mông Mục Tinh Thần: "Ngoan, tay chồng tê rồi, em xuống trước đi."
Mục Tinh Thần vô thức xuống khỏi đùi hắn, sau khi chân đạp đất ý thức chậm rãi trở về, gương mặt trắng nõn xinh đẹp dần bị phủ kín rặng mây đỏ, mũi chân chuyển động muốn bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp làm ra động tác chạy, giọng nói của Thẩm Ngộ Thành mang theo ý cười vang lên bên cạnh: "Chạy thử xem?"
Mục Tinh Thần vừa định chạy run lên, xác nhận mình nghe ra ý uy hiếp từ trong lời này, sau nhiều lần giãy dụa vẫn thành thành thật thật đứng nguyên tại chỗ, mặt đỏ như muốn nhỏ máu: "Anh, anh quên đi!"
Thẩm Ngộ Thành vất vả hòa hoãn lại suýt nữa bị câu nói chọc tức cười, hắn đứng dậy vây người ngo ngoe rục rịch muốn chạy vào trong ngực, bàn tay êm ái sờ lên mái tóc mềm kia, nhớ đến tóc này do mình tự tay sấy khô liền không nhịn được bóp thêm hai cái.
Vừa mềm vừa sờ thích.
"Quên cái gì? Quên em ôm cổ tôi muốn hôn? Quên em quấn lấy tôi muốn làm tình? Quên em..."
Thẩm Ngộ Thành bị che miệng lại nhíu mày, cụp mắt không hề chớp nhìn bé cưng xấu hổ thành trái táo đỏ trong ngực, hắn vốn có thể dễ như trở bàn tay kéo cái tay vừa mềm vừa thơm ra, nhưng hắn không làm vậy.
Mục Tinh Thần trợn tròn mắt, nửa ngày không nói gì.
"Bé cưng, em..."
"Anh đừng nói nữa!!!"
Thẩm Ngộ Thành không nói gì nữa, bàn tay dán sau thắt lưng Mục Tinh Thần thò vào trong quần áo, sờ eo nhỏ tinh tế nhẵn nhụi trơn mềm, ánh mắt dần dần tối lại.
Là yêu tinh đúng không? Nếu không sao có thể khiến hắn bất kỳ lúc nào cũng đều muốn chịch? Nhưng lần đầu tiên làm tình khiến bông hoa nhỏ xinh thật sự không thể nào tiếp nhận thêm hoan ái, làm sao bây giờ?
Ánh mắt xâm lược của Thẩm Ngộ Thành di chuyển trên người Mục Tinh Thần, chậm rãi dừng lại trên cái miệng nhỏ đỏ tươi kia. Mục Tinh Thần còn chưa biết tên cầm thú họ Thẩm nào đó lại đang muốn chịch cậu, đồng thời đánh chủ ý lên miệng cậu, tức hổn hển vươn tay lôi bàn tay to trong quần áo ra: "Đừng có sờ! Không phải muốn đi ăn cơm à!"
Thẩm Ngộ Thành cười kéo cái tay che miệng nắm trong tay, động tác nhẹ nhưng không cho phép từ chối ép người lên bàn làm việc, dùng nửa người dưới đã phản ứng đụng đụng Mục Tinh Thần, trong con mắt đen như mực tràn đầy tình dục không giấu được: "Bé cưng, nó nhớ em này."
"Anh!"
"Trước tiên cho nó ăn no có được không?" Thẩm Ngộ Thành nói lời này, bàn tay đã luồn vào trong quần áo Mục Tinh Thần tìm đến điểm mẫn cảm của cậu, thuần thục kích thích: "Bé cưng không muốn chồng sao?"
Mục Tinh Thần bị sờ cho cơ thể mềm nhũn, động tác giãy dụa cũng thay đổi thành dục cự hoàn nghênh, cậu cố nén rên rỉ trong cổ họng: "Anh, anh thả tôi ra!"
Thẩm Ngộ Thành sao có thể buông ra, sắc tình dùng nửa người dưới cứng rắn đụng cậu mấy lần, dọa Mục Tinh Thần đôi mắt ẩm ướt, phát ra tiếng khóc nức nở: "Mông đau! Không làm!"
"Bé cưng ngoan, không chịch em." Thẩm Ngộ Thành vừa xoa hai cánh mông thịt mượt mà đầy đặn, vừa cúi đầu hôn đôi mắt chất đầy hơi nước của Mục Tinh Thần: "Bé cưng dùng cách khác giúp chồng xuất ra, có được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]