Khó trách y cảm thấy bầu không khí khác thường, hóa ra tiểu nha hoàn này có tâm tư khác với Cố Từ.
Phó Ngôn âm thầm nuốt xuống một ngụm lớn dấm chua lâu năm, thiếu chút nữa làm chính mình chua chết, nhưng trên mặt y lại không phát hiện ra điều gì khác thường, khi Cố Từ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang, y liền nhanh chóng thức thời đem túi thơm đặt tới trước mặt cậu. Chẳng qua đặt xa mấy tấc, lại để ở trên bàn đá.
Cố Từ liếc y một cái, nhận được nụ cười trừ của Phó Ngôn.
Ba người ở trong vọng lâu không bao lâu, người của Cố Trường Thanh đi tới, cung kính hành lễ với Cố Từ, nói: "Giáo chủ có việc tìm thiếu chủ, đặc biệt bảo tiểu nhân đến đón ngài."
Cố Từ khẽ gật đầu, cậu quay đầu nhìn Phó Ngôn, còn chưa kịp lên tiếng, Phó Ngôn đã nói: "Ta ở đây đợi em." Y cũng không có việc gì làm, huống hồ y cũng muốn dành thời gian ở chung với Cố Từ, không muốn cứ như vậy bỏ qua cơ hội hôm nay.
Cố Từ gật đầu lần nữa, xem như đồng ý.
Thanh La hành lễ với Cố Từ, đưa mắt nhìn cậu rời đi.
Phó Ngôn vốn tưởng rằng nàng sẽ trực tiếp rời đi, lại không nghĩ tới vị thị nữ này vẫn đứng ở chỗ này, nhìn về hướng Cố Từ rời đi, cho đến khi thân ảnh Cố Từ không nhìn thấy nữa, nàng mới xoay người, nói với Phó Ngôn: "Vốn ta vẫn cảm thấy, Phó Thu Liên không xứng với công tử, cho nên nàng có thể gả vào nơi này, hoàn toàn là do vận may."
"Bây giờ nghĩ lại, còn không bằng Phó Thu Liên." Ngữ khí nàng thản nhiên nói, không hề che giấu sự không cam tâm trong lòng.
Nhìn thấy vị công tử thanh nhã như hoa sen, cùng một nam nhân hôm hám như vậy đứng chung một chỗ, Thanh La càng nghĩ lại càng không cam lòng. Nàng bại bởi Phó Thu Liên thì thôi, nhưng hiện tại bây giờ ngay cả một nam nhân cũng không sánh bằng, hơn nữa còn là một nam nhân nàng hoàn toàn không nhìn ra ưu điểm ở chỗ nào.
Nếu Cố Từ không có ở đây, Thanh La cũng không cần giả bộ nhu nhược hiểu chuyện nữa, nàng ngước mát, không chút khách khí đánh giá Phó Ngôn, sau một lúc lâu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh hành lễ với Phó Ngôn, xoay người rời đi.
Phó Ngôn vô cảm tiếp nhận sự soi xét và chỉ trích của nàng, lúc cúi đầu lại nhìn thấy chiếc túi thơm chướng mắt trên bàn.
Thật sự muốn xé rách nó ngay tại chỗ này....
Phó Ngôn kiềm chế suy nghĩ rục rịch trong lòng, thành thật ở trong vọng lâu, như là "hòn vọng phu" đủ tiêu chuẩn, ngoan ngoãn chờ Cố Từ trở về.
(望夫石 - Hòn vọng phu)
*
Cố Từ vốn tưởng rằng phụ thân tìm cậu là có chuyện gì quan trọng muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cùng câu ngồi hàn huyên một láy, cũng không có nhắc tới chuyện gì khác.
Mắt thấy một canh giờ cứ như vậy trôi qua, sau đó lại sắp đến giờ cơm trưa, Cố Trường Thanh sai người chuẩn bị cơm trưa, trực tiếp bưng lên. Cố Từ thấy mình thực sự không có biện pháp thoát thân, liền bớt chút thời gian phái người truyền lời cho Phó Ngôn, nói cậu có thể không trở lại sớm, để Phó Ngôn không cần chờ cậu nữa.
Cậu ở cùng Cố Trường Thanh trông cộng hai canh giờ rưỡi, trực tiếp từ sáng đợi đến chiều, phụ thân Cố Từ mới bằng lòng để cậu trở về.
Sau khi Cố Từ rời đi, Cố giáo chủ đột nhiên hỏi một câu: "Y vẫn đợi ở đó sao?"
Người bên dưới vừa nghe liền biết hắn chỉ chuyện gì, lập tức hồi đáp: "Đúng vậy, bây giờ còn ở vọng lâu.
"Ồ?" Cố Trường Thanh cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Tiểu Từ cho người truyền lời qua, y cũng không rời đi?"
"Vâng, Phó gia công tử vẫn ở lại vọng lâu, chờ thiếu chủ."
Cố Trường Thanh nở nụ cười, ngữ khí không rõ ràng: "Coi như có kiên nhẫn a, đợi lâu như vậy cũng chưa đi." Nếu lần này Phó Ngôn thành thật rời đi, chỉ sợ y vĩnh viễn cũng không vào được cổng của Huyền Âm giáo một lần nào nữa.
Cố Trường Thanh cố ý khảo sát y, xem tiểu tử này tốt cuộc là tâm tính gì.
Xem ra hôm nay, tuy có chút ngu ngốc, nhưng sau này đối với Cố Từ đối xử tốt hơn, chăm sóc cậu thật tốt, như vậy mới đủ tư cách.
Cố Trường thanh chưa bao giờ buông tha cho bất kỳ ý nghĩ xung hỉ nào, chỉ cần thân thể Cố Từ vẫn chưa bình phục, chỉ sợ hắn vẫn sẽ luôn nghĩ về điều đó.
Cố giáo chủ nắm nhẹ tay vịn, lại hỏi: "Thư đã chuyển qua chưa?"
"Đã chuyển qua, vị đại nhân kia nói, hắn sẽ phái người tìm danh y, xem có thể tìm được biện pháp trị liệu cho thiếu chủ hay không. Nói vậy ít ngày nữa có thể nhận được tin tức."
Cố Trường Thanh không nói gì, nhàn nhạt nhìn thuộc hạ của mình, người nọ lập tức hiểu được, vội vàng trả lời: "Lúc tiểu nhân đưa thư qua, Kỷ công tử không có mặt ở đấy, vị đại nhân kia cũng sẽ tìm mọi cách giấu diếm tin tức, không cho hắn biết việc này, xin giáo chủ yên tâm."
Nếu không, theo tính khí của Kỷ Thiện kia, chắc chắn sẽ ầm ĩ long trời lở đất.
*
Cố Từ thật không ngờ Phó Ngôn vẫn chưa rời đi.
Hai canh giờ rưỡi, theo thời gian quy đổi hiện đại, chính là năm tiếng, huống chi thời gian ăn trưa cũng đã qua lâu như vậy, Phó Ngôn vậy mà còn ở trong vọng lâu hóng gió lạnh.
Gã sai vặt lúc trước truyền lời vẫn chờ ở bên này, thấy Cố Từ đi ra, vội vàng nói cho cậu biết.
Chờ Cố Từ trở lại vọng lâu, Phó Ngôn nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn về phía này, trên mặt mang theo ý cười, gọi: "Cố Từ."
"Đói không?" Cậu hỏi y.
Phó Ngôn ban đầu không hiểu ý của Cố Từ, sửng sốt một hồi, sau đó mới từ từ hiểu ra, y nhìn lên sắc trời, đột nhiên hoàn hồn: "Thì ra đã muộn như vậy."
"Nói đến, ta hình như có chút đói bụng." Y suy nghĩ một chút, mới nói.
Vẻ mặt Cố Từ bất đắc dĩ, "Lúc trước ngươi không chú ý đến thời gian sao?"
Phó Ngôn lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Ta chỉ muốn đợi em quay lại, nhưng không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy."
Bởi vì Cố Từ thường xuyên ở lại chỗ này đọc sách, cho nên người của Huyền Âm giáo cũng sẽ không tới quấy rầy, gần đình nghỉ mát trừ bọn họ ra, cũng sẽ không có những người khác, vì vậy cũng sẽ không có ai phát hiện Phó Ngôn còn ở chỗ này, càng miễn bàn đến nhắc nhở y đã đến giờ dùng bữa trưa.
"Không phải ta nói, có thể sẽ ở lại với cha đến khuya sao?" Cố Từ nói.
Nhưng Phó Ngôn lại nói: "Nhưng mà, vạn nhất đến lúc em quay lại, không thấy ta, thì phải làm sao?" Y cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội ở chung với Cố Từ.
"Nếu ta không quay lại thì sao?" Cố Từ hỏi.
Phó Ngôn lại mỉm cười, ngước mắt nghiêm túc nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, "Nhưng mà, em đã quay lại."
"Cố Từ, ta không muốn em đợi ta, cũng không muốn em thất vọng." Y tiếp tục nghiêm túc nói, y sẽ vĩnh viễn đứng ở nơi Cố Từ có thể thấy được, chỉ cần Cố Từ quay đầu lại, là có thể tìm được y.
Cố Từ sửng sốt một chút, sau đó không được tự nhiên quay đầu đi, nói sang chuyện khác, "Không phải ngươi nói đói bụng sao, theo ta tới đây, ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó."
Nói xong, cậu liền đi về phía trước.
Phó Ngôn mỉm cười đi theo sau, suy nghĩ một lúc rồi quay người, miễn cưỡng cầm lấy túi thơm của người nọ lên. Tuy rằng thứ này chướng mắt, nhưng dù sao cũng là tặng cho Cố Từ, mặc dù Phó Ngôn không muốn đi nữa, cũng phải mang theo thứ này. Y mới không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Cố Từ, nếu không, chẳng phải là thừa dịp cho người khác hay sao.
Đây là lần đầu tiên Phó Ngôn đi vào viện của Cố Từ, các thị nữ nhìn thấy y, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là sau khi hành lễ xong, liền tiếp nhận phân phó của Cố Từ, đi phòng bếp nhỏ kêu người làm chút đồ ăn đưa tới.
Cố Từ thay đổi y phục, bắt đầu ở bên cạnh đọc sách.
Màu sắc y phục mới thay của cậu trơn mộc mạc, là sắc thái ưa thích của Cố Từ, cậu luôn không thích mặc những màu sắc quá sặc sỡ. Cố Từ cầm sách, khi lật sách, động tác của tay sẽ khiến ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc, giống như ngọc thượng đẳng, lại tôn lên màu sắc thuần khiến kia, tăng thêm vài phần mỹ cảm tinh xảo, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Phó Ngôn quả thực rõ ràng, Cố Từ phát hiện có điểm khác thường, quay đầu kỳ quái nhìn y, thấy y đỏ mặt, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Ngươi làm sao vậy?"
"Khụ." Phó Ngôn chột dạ cúi đầu.
Cố Từ lại càng khó hiểu.
Thế giới thứ hai-----
Trong khoảng thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày đều có người đến khám bệnh cho Cố Từ, thường là những gương mặt mới mẻ khác lạ. Đại phu của Huyền Âm giáo cơ hồ đều đến, ngay cả y thuật cao minh nhất như Mục Thu Sinh cũng đối với bệnh tình của Cố Từ bó tay không có biện pháp, thì càng miễn bàn nói đến những người khác. Mà sau đó, Cố Trường Thanh phái người mời rất nhiều người tới, mỗi ngày đổi một vị đại phu.
Mỗi lần bọn họ đến bắt mạch, cơ hồ đều hỏi những câu hỏi gần như giống nhau, đến nỗi Cố Từ thuộc lòng những từ hỏi ở cuối câu, lúc trước hỏi cậu còn phải suy tư một lát mới có thể trả lời, hiện tại cơ bản lập tức liền có thể trả lời bọn họ. Nhưng cứ mỗi ngày hỏi như vậy, nhìn bệnh, thay đổi rất nhiều đại phu, vẫn không có kết quả gì.
Tinh thần của Cố Từ ngày càng sa sút, sắc mặt Cố Trường Thanh ngày càng khó coi, người trong giáo đều nơm nớp lo sợ, trong một đoạn thời gian rất dài Huyền Âm giáo an tĩnh đến đáng sợ, hầu như không ai dám mở miệng hoặc phạm sai lầm gì vào lúc này, để tránh chuốc họa vào thân, chọc cho giáo chủ tức giận.
Mục Thu Sinh vì chuyện này đã tra xét khắc các cổ phương, khi nhìn thấy một đơn thuốc được cho là có tác dụng đối với thân thể của Cố Từ, hắn vội vàng đi báo với giáo chú, sau đó một mình ra ngoài tìm kiếm dược liệu.
Hôm nay, lại có một vị đại phu mới đến khám cho Cố Từ, sau khi bắt mạch, sắc mặt của ông ta trở nên có chút kỳ lạ, vốn dĩ Cố Từ còn đang chờ ông ta hỏi, nhưng bị đại phu này thoạt nhìn không giống với những vị đại phu trước đó hỏi thăm các loại triệu chứng liên quan đến bệnh này, chỉ đối với Cố Từ nói một câu:: "Công tử nghỉ ngơi thật tốt."
Sau đó, ông ta liền lui xuống.
Lúc này Như Lam bưng thuốc lên, chuẩn bị để Cố Từ uống.
Thu Liên thì đang may vá.
Sau khi Cố Trường Thanh cho người hỏi qua tính toán của nàng, nàng liền quyết định ở lại Huyền Âm giáo làm việc. Dù sao nàng ở tuổi này, nếu là lần nữa về trở về nhà, cha mẹ nàng nhất định sẽ lại tìm cho nàng một mối hôn sự khác, mà Phó Thu Liên cũng không muốn lập gia đình. Nhất là sau khi ở Huyền Âm giáo gặp qua nhiều người tùy tâm sơ dục qua lại tự nhiên như vậy, nàng càng thêm hâm mộ, khao khát được tự do như vậy, huống chi Cố Từ chưa bao giờ khiến nàng phải chịu khổ, giống như Như Lan đã nói, ở lại chỗ này sẽ khiến nàng hạnh phúc hơn.
"Phó công tử nói hôm nay có việc, tạm thời không đến được, đặc biện đưa tới hai thứ này bồi ngài." Lúc gã sai vặt truyền đạt nguyên văn, trong lòng cũng không khỏi lẩm bẩm, cái gì mà đưa đồ tới bồi thiếu chủ a? Làm như y hiểu rõ về thiếu chủ vậy....
Cố Từ nhìn tiểu nhân này, lập tực bật cười, nhưng tâm tình lại dao động, toàn thân liền bắt đầu khó chịu, chỉ ho khan vài tiếng, thị nữ bên cạnh sợ hãi vội vàng tiến lên vỗ nhẹ sau lưng cậu, hỗ trợ thuận khí trên mặt ngày càng lo lắng.
Cố Từ xua tay, "Không cần, ta nghỉ một lát là được rồi."
Cậu quay sang nói với gã sai vặt: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui ra đi."
Cố Từ nói những lời này xong, liền có người đưa cho gã sai vặt một nén bạc. Đây chính là một trong những lợi ích của việc những người trong Huyền Âm giáo tranh giành muốn làm với thiếu chủ, Cố Từ đối với mọi người rất hào phóng rộng lượng, mà giáo chủ luôn luôn ưu đãi với người trong viện của thiếu chủ, chỉ cần họ hầu hạ tốt công tử, sẽ có rất nhiều ban thưởng đang chờ bọn họ.
Gã sai vặt nhận lấy bạc, lại dập đầu với Cố Từ. Đây là lần đầu tiên hắn đến gần sân viện của thiếu chủ, nội tâm vô cùng căng thẳng, mặc dù rất nhiều người nói cho hắn biết, công tử không giống với giáo chủ, tính tình ôn hòa, sẽ không làm khó hạ nhân, nhưng dù sao cũng là thay chủ tử làm việc, gã dai vặt trước khi đến chính là lo lắng hoảng loạn. Hiện tại hắn rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bởi vì quá kích động, lúc dập đầu, tại mặt đầu tạo một tiếng rất lớn, ngay cả trán đều đỏ sưng một khối.
Thị nữ trong phòng Cố Từ lén cười, gã sai vặt còn đang mờ mịt luống cuống, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vì sao mấy vị tỷ tỷ này đột nhiên đều cười.
Cố Từ không nhịn được cười, sai người đưa thuốc trị thương cho hắn, sau đó để hắn lui xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]