Phó Ngôn nghe được những lời này, liền biết Cố Từ không cự tuyệt, y nắm lấy tay cậu, dẫn vào trong phòng, trên bàn nhỏ giường la hán quả nhiên có mấy cuốn sách đã được đọc qua.
Cố Từ ngồi ở trên giường, tò mò nhìn về phía mấy cuốn sách, Phó Ngôn vươn tay cầm lấy một cuốn, ngồi xuống bên cạnh cậu, chậm rãi kể cho cậu nghe nội dung trong sách.
Phó Ngôn cũng không phải máy móc theo sách vở, mà là dung nhập sự hiểu biết riêng của mình, giải thích câu chuyện cổ càng thêm thú vị hơn.
Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người Cố Từ trộng lẫn với mùi thuốc nhàn nhạt, không hiểu tại sao lại tăng thêm vài thêm một chút hương thơm nhẹ nhàng khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Chỉ là vừa nghe, mệt mỏi mấy ngày gần đây lại dần dần hiện lên, Cố Từ lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng cuối cùng sự mệt mỏi lại chiến thắng lý trí.
Phó Ngôn cảm nhận được sức nặng trên vai, nghiêng đầu nhìn lại, thiếu niên đã ngủ thiếp đi trên người y.
Y khẽ mỉm cười, lặng lẽ đặt cuốn sách trở lại, sau đó nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí, để Cố Từ dựa vào thoải mái hơn.
Lúc sau thấy không còn sớm, đám thị nữ đi đến muốn đón công tử trở về ngủ trưa lại phát hiện cậu đang tựa vào Phó Ngôn ngủ ngon lành.
Phó Ngôn dường như vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cậu, cho đến khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới chậm rãi nhìn người đến.
"Công..." Tiểu thị nữa vừa mới mở miệng, đã bị ánh mắt Phó Ngôn ngăn lại.
Y khẽ đưa tay ra làm động tác "suỵt" gần bên miệng.
Tác giả có lời muốn nói: giương nanh múa vuốt mèo con Cố Tiểu Từ: ╭╯^╰╮Ta siêu hung dữ đấy!
...
Chương 32 thế giới thứ hai------
Cố Từ luôn có thói quen nghỉ trưa, cho nên đúng giờ sẽ buồn ngủ, cậy luôn chú ý điều chỉnh lịch trình trình của mình, mà các thị nữ bên người Cố Từ cũng bởi vì thói quen này của cậu, cho nên thấy lần này công tử đi lâu như vậy không có trở về, liền đến bên này đón người.
Chỉ là......
Tình huống hiện tại này là sao? Các thị nữ nhìn nhau, tựa hồ có chút hoang mang, đối mặt với tình huống hiện tại, phản ứng đầu tiên của bọn họ là không biết nên làm thế nào.
Chỉ là, vị Phó gia công tử này nếu đã cùng thiếu chủ thành thân bái đường, cho dù chỉ đơn giản là xung hỉ, nhưng việc y chăm sóc cho công tử dường như cũng không có gì sai, hơn nữa còn phù hợp với quy củ? Huống chi, hiện tại công tử đang ngủ rất say, ngủ trưa ở đâu cũng vậy, vậy không nên quấy rầy cậu nghỉ ngơi đi.
Nghĩ đến đây, các thị nữ đã biết nên quay về bẩm báo như thế nào, các nàng nhìn Cố Từ đang ngủ day, liền nhỏ giọng nói với Phó Ngôn: "Đã như vậy, chúng nô tỳ đi trước, xin ngài chiếu cố tốt công tử."
Chỉ là sau khi nói xong câu đó, tiểu thị nữ lại nghĩ tới chuyện khác, liền dặn dò: "Công tử sau khi tỉnh thường có thói quen uống một chén sữa, đợi lát nữa ngài có thể để phòng bếp chuẩn bị trước."
Phó Ngôn cẩn thận ghi nhớ thói quen khác của Cố Từ, y khẽ gật đầu với các nàng.
Thấy vậy, các thị nữ mới yên tâm rời khỏi nơi này.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Phó Ngôn hơi cụp mắt xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Cố Từ. Cậu lúc ngủ rất an tĩnh, dù chỉ là dựa vào trên vai người khác, cũng ngoan vô cùng, cứ như vậy lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không động đậy lung tung.
Có vài sợ tóc không nghe lời rơi vào mí mắt của cậu, Cố Từ tựa hồ nhận ra cái gì, nhưng cậu cũng chỉ là híp mắt, rất nhanh lại khẽ cau mày an tĩnh lại, không có bất kỳ phản ứng nào. Phó Ngôn cử động ngón tay, muốn giúp Cố Từ gạt sợi tóc ra, nhưng lại sợ động tác này của mình sẽ đánh thức Cố Từ đang ngủ day. Nhưng nếu không lấy đi, Cố Từ nhất định sẽ ngủ không ngon, giống như bây giờ, cậu rõ ràng đang cau mày.
Phó Ngôn do dự thật lâu, cuối cùng lựa chọn vươn bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mí mắt Cố Từ.
Cuối cùng, y có chút khẩn trương nhìn về phía Cố Từ, phát hiện cậu không vì động tác này của mình mà bị đánh thức, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, tay Cố Từ đột nhiên trượt xuống, suýt chút nữa đụng vào sàn gỗ bên cạnh. Phó Ngôn thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cậu, nhanh chóng đặt tay Cố Từ trở lại vị trí cũ. Sau một phen này, ống tay áo của cậu bị kéo lên một chút, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Dấu vết mờ nhạt trên cổ tay vẫn chưa tiêu tan, bàn tay vốn dĩ vô cùng gầy gò sau khi thay máu lại càng gầy hơn.
Nghĩ đến ngày đó cổ tay của Cố Từ bị vũ khí sắc bén đặc biệt xử lý qua, máu từng giọt nhỏ xuống, một màn kia khiến y vẫn nhớ như in. Kỳ thật Phó Ngôn đã không nhớ rõ chính mình lúc ấy bị dao găm cắt qua cảm nhận như thế nào, nhưng y vẫn nhớ rõ vết thương trên người Cố Từ khi đó, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong phòng. Mặc dù biết Cố Từ còn đang hôn mê, sẽ không cảm thấy đau, nhưng Phó Ngôn vẫn không khỏi thắc mắc: Cố Từ đang mê man có đau không? Em ấy sẽ cảm thấy đau hay không? Vì sao em ấy vẫn cau mày như cũ, mãi không chịu giãn ra?
Mà suy nghĩ miên man như vậy, dĩ nhiên khiến y tự động lọc bỏ dụ dỗ cổ độc đi ra, cổ trùng gớm ghiếc ở trên người y không ngừng tản loạn, lại hướng chỗ sâu trong máu leo lê dùng sức hút máu tươi mang đến đau đớn.
Phó Ngôn nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình lúc đó, chỉ là lúc cụp mắt xuống, lại nhìn thấy cổ tay trắng nõ như ngọc của Cố Từ, y lại nghĩ, vì sợ Cố Từ bị cảm lạnh, Phó Ngông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định kéo tay áo của cậu xuống.
Nhưng trong quá trình tiếp xúc, đầu ngón tay của y lại không cẩn thận tiếp xúc với da thịt của Cố Từ, vừa vặn đụng phải vết sẹo hơi nhô ra kia. Đó là vị trí vết cắt lúc thay máu lần trước, trên tay Phó Ngôn cũng vó dấu vết tương tự.
Đầu ngón tay Phó Ngôn lạnh buốt, vừa mới tiếp xúc da thịt Cố Từ, cảm giác mát lạnh lập tức khiến cậu tỉnh lại. Cố Từ kinh ngạc ngước mắt lên, trong ánh mắt chứa vẻ mờ mịt thật sâu, đầu tiên là ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu, sau đó nhận ra khác thường, lại cúi đầu nhìn về phía cổ tay mình.
Phó Ngôn vẫn còn đang nắm tay cậu không buông ra, thấy Cố Từ lúc này tỉnh lại, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Cố Từ hoang mang nhìn hai tay còn đang nắm lấy nhau, tựa hồ còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, mở to đôi mắt ngái ngủ, lại chậm rãi nhìn về phía Phó Ngôn.
Phó Ngôn lập nhất thời liền luống cuống, thầm nghĩ cậu sẽ không ngộ nhận là y đang đùa bỡn lưu manh đấy chứ? A không đúng, bọn họ dường như đã bái qua thiện địa, là phu phu được toàn giáo tán thành!
Nghĩ đến đây, Phó Ngôn cố gắng giải thích: "Khụ, ta..."
Cố Từ lại không nói gì, mắt ngái ngủ mông lung nhìn y, sau đó lấy tay che miệng, khé ngáp một cái, khóe mắt liền thấm nước mắt. Cậu nghiêng đầu nhìn Phó Ngôn một cái, mơ mơ màng màng đưa tay về phía Phó ngôn, ôm lấy y, tìm một vị trí thoải mái trong ngực, cũng nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực của y, cho đến khi xác nhận nơi này mềm mại, không còn cứng rắn, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, Cố Từ lộ ra nụ cười hài lòng ấm áp mềm mại, liền nhắm mắt lại, trốn vào lồng ngực Phó Ngôn lại ngủ tiếp.
Phó Ngôn cảm thấy như bị điểm huyệt, cả người đều cứng ngắc như một khối gỗ, không dám động đậy, khí huyết dồn dập khắp người, đầu óc rối bời.
Y sững sờ nhìn khuôn mặt ngủ yên của thiếu niên trong ngực, trên mặt đỏ bừng như tôm luộc, tứ chi cũng không biết nên đặt ở đâu, sau đó hai tay y mới luống cuống chậm rãi buông xuống đặt ở bên hông Cố Từ, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tay kia thì không ngừng xoa lưng cậu, nhẹ nhàng trấn an Cố Từ.
Phó Ngôn phản ứng chậm chạp suy nghĩ cẩn thận chuyện đã xảy ra, nhìn bộ dáng Cố Từ vừa rồi tựa hồ chính là chưa tỉnh ngủ, mới có thể nhanh như vậy lại chìm vào giấc ngủ, cho nên khẳng định cũng hoàn toàn không chú ý đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Xem ra hình tượng của y trong lòng Cố Từ vẫn còn rất tốt! Nghĩ đến đây, tâm tình Phó Ngôn nhất thời vui vẻ.
Có lẽ cảm nhận được cái gì, dưới động tác trấn an nhẹ nhàng chậm rãi của Phó Ngôn, Cố Từ áp sát lồng ngực của mình gần hơn một chút, tự giác nghiêng người về phía ấm áp hơn. Cậu tựa hồ thấp giọng nói cái gì đó, Phó Ngôn không nghe rõ lời của cậu, vô thức lại gần Cố Từ, lúc này đầu hai người gần như tựa vào nhau, giống như song sinh khăng khít.
Sữa Cố Từ muốn uống sớm đã được chuẩn bị. Bởi vì không biết lúc nào cậu sẽ tỉnh lại, cho nên Phó Ngôn liền để cho người trước tiên hâm nóng trong bếp, đợi đến khi Cố Từ tỉnh lại mới để người bưng đến.
Cố Từ ngủ đủ một khoảng thời gian nhất định, sẽ tự động tỉnh lại. Chỉ là khi cậu mở mắt ra, lại phát hiện mình không biết từ lúc nào lại rúc vào trong lòng Phó Ngôn. Cậu động đậy thân thể, đang muốn từ trong ngực y thoát ra, lúc ngẩng đầu lại thấy sắc mặt tái nhợt của Phó Ngôn, Cố Từ sửng sốt, đang muốn mở miệng, Phó Ngôn sớm phát hiện cậu tỉnh, cười với cậu, sau đó vội vàng quay đầu bảo thị nữ trông coi ngoài cửa một tiếng, bảo nàng bưng sữa nóng đến.
Thị nữ hầu hạ ở bên ngày phản ứng cực nhanh, biết trực tiếp canh giữ ở chỗ này chờ, vừa nghe phân phó liền lập tức chạy tới phòng bếp đưa đồ lên. Nàng đặt sữa lên bàn nhỏ trên giường La Hán, hành lễ với hai vị, liền thức thời lui ra ngoài cửa.
Cố Từ nhìn thấy thứ chính mình thường uống xuất hiện ở chỗ này, nhất thời liền đoán ra chắc chắn vừa rồi thị nữ đến đón cậu, chỉ là ngại cậu ngủ trưa không tiện quấy rầy, cho nên lại rời đi. Cậu đang muốn đưa tay lấy chén sữa, Phó Ngôn đã bưng tới, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh cậu, tuy rằng Phó Ngôn rất muốn tự mình đút cho Cố Từ uống, nhưng nghĩ nhất định sẽ bị cự tuyệt, vì vậy liền thức thời đợi ở một bên.
"Chưa lau sạch." Phó Nhan đột nhiên nói.
Cố Từ quay đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra một tia hoang mang, "A? Ở đâu?"
Nói xong, cậu liền theo bản năng muốn đưa tay ra lau.
Phó Ngôn ngăn cậu lại, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau miệng cho cậu, sau đó mỉm cười: "Bây giờ ổn hơn rồi."
*
Giờ Thân vừa qua, thị nữ liền đến đón Cố Từ trở về, Phó ngôn cũng không cố giữ cậu lại, mà dặn dò vài câu, liền để cho người đi.
Sau khi Cố Từ rời đi, Phó Ngôn vẫn ngồi ở chỗ vừa rồi, không nhúc nhích.
Bắt đầu từ giữa trưa, dược hiệu phát tác khiến y một trận rồi lại một trận khó chịu. Thuốc và đọc trong cơ thể đang đối kháng kịch liệt, mỗi một khắc, cơn đau dữ dội càng tăng lên, đọi đến chiều tức giờ Dậu, máu độc sẽ từ từ từ trong miệng vết thương chảy ra, cho đến khi toàn bộ độc tố hôm nay bị thanh trừ, mới có thể dừng lại loại tra tấn này. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm như vậy, cũng không phải mùi không phải đi, mà là mỗi một ngày đều sẽ có mùi màu tươi mới thêm vào, lại một lần nữa bao trùm căn phòng.
Chu kỳ này lặp đi lặp lại trong vài ngày, đợi đến ngày thứ bảy, độc trong cơ thể Phó Ngôn có thể hoàn toàn được thanh trừ.
Cũng may Cố Từ đã rời đi trước giờ Dậu, nếu không dù là trong phòng đều tản ra mùi máu tươi, chỉ sợ cũng không giấu được cậu. Mùi rõ ràng như vậy, vừa ngửi là có thể ngửi ra.
Sau đó, Phó Ngôn nặng nề ho khan, sau đó đưa tay, chậm rãi lau đi vết máu bên miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]