Phó Ngôn rửa sạch vết thương xong, liền chờ thời gian dược hiệu qua đi. Cơn đau đớn lại một lần nữa ập đến, sắc mặt y trắng bệch, sau đó đưa tay chạm vào chiếc áo choàng mà Cố Từ để lại, chậm rãi vuốt ve nó, thật giống như nhìn thấy Cố Từ lúc này đang đứng ở trước mặt y mỉm cười. Và chỉ khi nhìn thấy những gì đó liên quan đến Cố Từ, y mới có thể thả lỏng một chút, thậm chí vết thương trên người cũng dịu đi rất nhiều.
"Xem ra tình trạng của ngươi so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn." Mục Thu Sinh cầm phương thuốc tới, thấy Phó Ngôn vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, không khỏi nhướng mày cười nói. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên áo choàng Phó Ngôn đang nhìn, liền sững người.
Đó là áo choàng được làm từ lông cáo bạc, Huyền Âm giáo cũng chỉ có hai người mới có, một là Cố Trường Thanh, một là Cố Từ. Thứ này đến tột cùng là ai đưa cho y.
Không ngờ Phó Ngôn lại không khiến Cố Từ tức giận. Cậu ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Mà cũng chính bởi vì như vậy, Cố Trường Thanh mới có thể không hề có gánh nặng tâm lý nào mà đem trách nhiệm này đổ lên người Phó Ngôn, dù sao lức trước bọn họ coi như là nghe lời đề nghị của y, mới không có đem chân tướng chuyện này nói cho Cố Từ.
Ý định ban đầu là tốt, những nó không nhất thiết phải theo cách Cố Từ muốn.
Mục Thu Sinh đem phương thuốc giao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-nghi-den-hoc-tap/2504522/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.